Chẳng mấy chốc đã tới Nhiếp Chính vương phủ.
Vốn dĩ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng giới nghiêm, vậy mà xung quanh vương phủ vẫn tĩnh lặng như mọi đêm, không có một chút dấu hiệu cỏ cây lay động nào.
Đôi mắt Nhiếp Chính vương tối đi nhưng chàng không đi từ cửa chính mà nhón chân nhảy lên tường bao, bay thẳng về phía có tiếng người trong vương phủ.
Bên cạnh một rừng cây nhỏ ở sau vườn, ánh lửa lập lòe.
Giữa đám đông, Lục Thừa Hoan với chiếc váy dài màu đen, tay cầm chắc một chiếc roi gai dính máu, lạnh lùng nhìn Vân Hạo đang quỳ phía trước.
Quỷ Hình đang bảo vệ Vân Hạo, vạt áo bên tay trái của Vân Hạo đã rách bươm, trên da thịt có một vết roi hiện rõ. Thằng bé đang cắn răng chịu đau, bả vai vẫn run lên không ngớt.
“Hạo Nhi?”
Vừa dừng chân, sắc mặt Vân Tử Lạc lập tức thay đổi.
Người có ngốc đến mấy cũng sẽ liên tưởng được trước mắt đã xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ Nhiếp Chính vương bên cạnh, nàng dùng tốc độ nhanh nhất của cơ thể lao qua.
Hoàn toàn không biết hành động của mình đã khiến Nhiếp Chính vương thảng thốt!
Tốc độ này thậm chí còn hơn cả cao thủ luyện khinh công mười mấy năm!
“Hạo Nhi!” Vân Tử Lạc rẽ đám người vây xung quanh ra, tuyết sát quấn chặt trên cổ tay, lo lắng kêu lên.
“Nhị tỷ!”
Đột nhiên gặp được Vân Tử Lạc ở đây, Vân Hạo vừa ngạc nhiên vừa mơ màng, nhưng trong giọng nói vẫn chất chứa vẻ mừng rỡ khi gặp người thân. Hốc mắt nó đỏ ửng, nước mắt tuôn ào ào không thể kiềm chế.
Chung quy nó vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi!
Vân Tử Lạc đau lòng, quay phắt lại, quát lên với Lục Thừa Hoan: “Ngươi thấy ta không vừa mắt nên nhắm vào đệ đệ của ta sao? Đồ bỉ ổi!”
Nàng vừa dứt lời, các sát thủ vận đồ đen của Lưu Ly Các đứng xung quanh nhất loạt phẫn nộ chửi mắng.
Lục Thừa Hoan nhìn thấy Vân Tử Lạc, trong đôi mắt bỗng cháy hừng hực hai ngọn lửa!
“Vân Tử Lạc, ngươi tới đúng lúc lắm!”
Nàng ta hận đến nghiến răng kèn kẹt, ngữ khí ngập tràn sát khí lạnh băng.
“Phải, ta đến quá kịp! Ta mà tới muộn, e là chỉ còn nhìn thấy một cái xác thôi!”
Vân Tử Lạc đáp rành mạch từng chữ.
Nàng đứng yên tại chỗ, mái tóc đen tuyền không có gió vẫn bay lên, mái tóc dài tới tận đầu gối, nửa che nửa lộ thân hình xinh xắn của nàng, khiến cả người toát lên vài phần kiều diễm.
Nhưng đôi mắt lạnh bên ngoài mạng che bắn ra vẻ giận dữ cùng khát máu, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ!
“Sao ta lại giết nó chứ?” Lục Thừa Hoan cười khẩy, hoàn toàn chuyển sự chú ý từ Quỷ Hình và Vân Hạo qua Vân Tử Lạc.
“Ta sẽ giữ lại mạng của nó, chơi đùa từ từ.”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy phải xem, ngươi còn mạng hay không.”
Nói rồi, bàn tay phải đang nắm chặt lại của Vân Tử Lạc buông ra. Khi nàng lật cổ tay, giữa các ngón tay đã có thêm tám con dao vàng*, cả tuyết sát nơi cổ tay cũng nhằm thẳng về phía Lục Thừa Hoan.
Lục Thừa Hoan nhìn thấy khí thế của nàng cũng có chút chột dạ, vội rút hai cây kích của mình ra.
“To gan thật!”
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông vang lên bên cạnh, không lớn lắm nhưng đủ uy quyền và chấn động.
Cơ thể cao lớn từ từ bước ra khỏi bóng đêm, từng bước từng bước đi ra giữa Vân Tử Lạc và Lục Thừa Hoan.
Chẳng biết ám vệ nào đã kịp thời đưa cho chàng một chiếc trường bào màu đen khác, vẫn đen đặc như địa ngục, loẹt quẹt chấm đất, cùng với những bước chân vững vàng nó cũng phát ra những tiếng sột soạt.
Đôi mắt phượng của Nhiếp Chính vương hơi nheo lại, ánh mắt tàn khốc băng lãnh quét về phía Lục Thừa Hoan.
Khi nghe thấy giọng chàng, Lục Thừa Hoan đã hỗn loạn.
Nhưng sau khi nhìn thấy Vân Tử Lạc, nàng ta đột ngột bình tĩnh lại.
“Hách Liên ca ca! Cô ta rút vũ khí ra trước, huynh không thấy sao?”
Thanh âm của Lục Thừa Hoan đã hoàn toàn mềm xuống, nét mặt ấm ức.
“Triệu tập nhiều sát thủ bao vây phủ của ta như vậy sao?”
Nhiếp Chính vương hất cằm, lạnh lùng hỏi.
“Không phải!” Lục Thừa Hoan bước qua, nhẹ nhàng níu vạt áo của chàng, do dự giây lát rồi lại buông ra, nói: “Là tên nô tài đó ức hiếp muội, lấy nước trà làm bỏng muội, thấy muội còn không hành lễ!”
“Đừng viện lắm lý do thế!”
Sắc mặt Nhiếp Chính vương tái đi, tiếng quát nghiêm nghị ngắt ngang lời nàng ta.
“Nô tài? Muội làm việc kích động vậy sao? Cậu ấy là công tử phủ tướng quân, không phải nô tài của phủ Nhiếp Chính vương! Đâu phải người muộn mấy dạy dỗ là được dạy dỗ!”
Lòng Lục Thừa Hoan sắp giận đến bùng nổ rồi.
Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nàng ta chỉ tay vào Vân Tử Lạc, hỏi: “Hách Liên ca ca, vì đó là đệ đệ của cô ta nên huynh mới thiên vị như vậy sao? Muội là muội muội của huynh mà! Sao huynh chỉ biết quát muội?”
“Ta sẽ không thiên vị người nào không có lý lẽ.”
Bờ môi mỏng của Nhiếp Chính vương thốt ra mấy chữ.
“Ta cho rằng trong vương phủ cần yên tĩnh một khoảng thời gian. Muội có thể đưa mấy sát thủ của mình rời đi được rồi. Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Gương mặt nhỏ của Lục Thừa Hoan bỗng chốc trắng bệch.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, nhìn Nhiếp Chính vương rồi lại nhìn Vân Tử Lạc, sắc mặt trở nên khó coi, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Các sát thủ của Lưu Ly Các sau khi bắn về phía Vân Tử Lạc vô số sát khí thì cũng nhanh chóng rời khỏi đó…
***
Trên giường, tại phòng trong của thư phòng, vết thương của Vân Hạo đã được băng bó lại, đang yên tĩnh ngồi đó.
Vân Tử Lạc ở bên cạnh nó một lúc rồi ra phòng ngoài.
Vân Hạo từ từ mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng Vân Tử Lạc.
Nhị tỷ đây ư?
Là nhị tỷ nhìn thấy nó ngồi chơi trong góc tường Lê Uyển bèn lét nhét kẹo cho nó ăn, vừa nói đã đỏ mặt đây ư?
Là nhị tỷ mà nó thường giấu mẹ và tỷ tỷ tới Lê Uyên cô quạnh trò chuyện đây ư?
Nó có chút mơ hồ nhưng cũng có phần kinh ngạc.
“Vết thương của nó không sao, trên roi cũng không có độc.” Nhiếp Chính vương đứng dậy đón đường nào.
“Đều tại ngươi! Chẳng phải ngươi nói có thể bảo vệ tốt cho nó sao?” Vân Tử Lạc trong lòng tức giận, nắm chặt tay lại.
Lục Thừa Hoan đáng chết đã bỏ đi rồi. Nàng còn lo cho vết thương của Vân Hạo không đuổi theo nhưng không có nghĩa là cơn giận đã nguôi ngoai.
“Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Lạc Nhi, tại ta cả.” Thấy nàng như vậy, sao Nhiếp Chính vương cảm thấy dễ chịu cho được?
Chàng đành đứng đó, cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.
Trong phòng, Vân Hạo nghe thấy một Nhiếp Chính vương xưa tay lạnh nhạt uy nghiêm lại hạ mình nói những lời này, thanh âm còn có phần lấy lòng, con ngươi nó như sắp rớt ra ngoài.
Quên luôn cả nỗi đau trên cánh tay…
Vân Tử Lạc thở dài, thấy hắn như vậy nàng cũng chẳng thể nói thêm được gì.
“Hãy đưa nó về Vân phủ đi.”
“Được được, bây giờ sẽ đưa nó về ngay, về dưỡng thương.”
Nhiếp Chính vương lập tức đồng ý.
Vân Tử Lạc liếc xéo hắn, đứng dậy đi vào phòng trong.
Vân Hạo vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ, tim bỗng đập dồn dập, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa…
“Nó ngủ rồi.” Vân Tử Lạc nói với Nhiếp Chính vương phía sau cực khẽ, cực khẽ.
Nhiếp Chính vương liếc nhanh qua thiếu niên trên giường, ngủ thật hay giả sao qua nổi mắt chàng.
Nhưng chàng không để tâm, đang mải cúi đầu, ngửi mái tóc Vân Tử Lạc, tinh thần bỗng sảng khoái, không kìm được lòng mình giơ tay ôm lấy hông nàng, vùi đầu vào tóc nàng.
“Lạc Nhi…”
Trước đây chàng không hề biết rằng thì ra trên đời này lại có một người con gái như thế, để chàng ôm vào lòng cảm thấy bình yên như vậy, mãn nguyện như vậy.
Vân Tử Lạc đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra không xong, bèn thấp giọng vội nói: “Đừng, có người!”
Nhiếp Chính vương dĩ nhiên biết là có người, cũng biết người đó vốn chưa ngủ. Dù sao nó cũng là đệ đệ của nàng, biết trước quan hệ giữa mình và Lạc Nhi càng tốt, sau này đỡ phải giải thích.
“Lạc Nhi.”
Nhiếp Chính vương xoay bả vai nàng lại, ôm nàng lại gần hơn nữa, cúi đầu, cắn mở mạng che của nàng ra, bờ môi mỏng ướt át phủ lên làn môi hồng khao khát đã lâu, nhẹ nhàng cọ sát.
“Ầm!”
Đầu óc Vân Tử Lạc nổ tung.
Nàng vội vàng nghiêng đầu né tránh, nhưng Nhiếp Chính vương đã bắt kịp. Sau mấy lần như vậy, Vân Tử Lạc bỗng cảm thấy tim đập nhanh tới cực điểm, bất giác bật ra một tiếng nức nở bất mãn.
Sau thanh âm ấy, nàng bèn đỏ bừng mặt.
Còn cả cơ thể Nhiếp Chính vương thì đờ ra, đôi mắt hơi tối đi, nhìn khóe mắt hơi rướn lên của nàng bằng cái nhìn nóng bỏng.
Vân Hạo len lén nheo mắt lại thành một đường bé xíu. Nhịp tim của nó lúc này sợ rằng còn nhanh hơn cả Vân Tử Lạc, đa phần là vì hoảng sợ.
Phải biết rằng người trước mặt đây là Nhiếp Chính vương nổi danh lạnh nhạt, hóa ra lại có biểu cảm này, mà đối tượng còn là… còn là nhị tỷ?
Vân Tử Lạc khẽ cụp mắt xuống, không nhìn Nhiếp Chính vương.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng bắt đầu lưu luyến cái ôm của hắn, không còn dũng khí quyết liệt đẩy ra, nhưng cảm giác bị hắn ôm chặt trong lòng quả thực khiến nàng sợ hãi, nàng vô thức cắn chặt môi dưới.
Nhìn thấy hành động nhỏ đó của Vân Tử Lạc, ánh mắt Nhiếp Chính vương lóe lên một tia đau đớn, cuối cùng vẫn bịn rịn buông tay.
“Lạc Nhi…”
“Ta về đây.”
Có được bầu không khí mới mẻ, Vân Tử Lạc thầm thở hắt ra, bình thường trở lại.
“Được, ta tiễn nàng, ra ngoài gọi Quỷ Hình đưa đệ đệ nàng về Vân phủ.” Nhiếp Chính vương đáp lời.
Chí ít chàng có thể cảm nhận được càng ngày càng gần với nàng…
Cảm giác kỳ diệu này khiến chàng hạnh phúc, khiến chàng kích động, cũng khiến chàng không dám hành động bừa bãi…