Đột nhiên một đám người lộn xộn tiến đến, ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi, tay trái nắm lấy tay Diêu Linh Linh, tay phải kéo Đào nhi để cả ba tách khỏi đám đông.
Đám người kia rẽ sang hai bên, một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh từ giữa đám đông bước ra.
Ngụy Thành? Vân Tử Lạc chau mày, nhìn sang cũng thấy vẻ mặt Diêu Linh Linh mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Ngụy Thành mang theo một chiếc đèn màu lam bước lên trước, đứng trước mặt cách Diêu Linh Linh chừng ba bước chân thì dừng lại. ánh mắt thâm tình.
"Linh Linh, ta biết muội mấy hôm trước là giận ta, cho nên ta không tới tìm muội, tự tay ta làm cái đèn hoa đăng màu lam ngọc thạch này, muốn đêm nay tự tay mang tặng muội".
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, không thể phủ nhận rằng, hành động này của Ngụy Thành quả thật rất lãng mạn, nhìn qua có vẻ hết sức chân thành, tự mình làm đèn, tự tay đem đến rặng. Nàng có chút lo lắng liếc nhìn Diêu Linh Linh.
Mí mắt Diêu Linh Linh cũng giật giật vài cái, nhìn Ngụy Thành, đột nhiên nhịn không được cười nói.
"Ngụy Thành, ngươi cũng rõ hơn ta, ở Kỳ Hạ này tặng đèn hoa đăng có ý nghĩa gì? Ngươi nhất định phải tặng ta sao?"
Ngụy Thành nghe được mấy lời của muội ấy, tâm trạng cũng giãn ra, mừng rỡ trong lòng, quả nhiên trong lòng Linh Linh vẫn có hắn. Hắn vội vàng nói:" Ta đương nhiên hiểu rõ, đèn hoa này, vì muội mà làm ".
Ánh mắt Ngụy Thành thâm tình nhìn Diêu Linh Linh, chờ muội ấy đáp lại.
Khóe miệng Diêu Linh Linh vẫn tươi cười như cũ, nhưng ánh mắt đã lạnh đi, đưa tay nhận lấy đèn hoa đăng từ tau Ngụy Thành.
Ngụy thành mừng rỡ trong lòng.
Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo không khỏi làm hắn kinh ngạc.
Diêu Linh Linh đem đèn hoa đăng màu lam hắn tặng ném xuống dưới đất, chân mang giày hoa đạp lên nó, chiếc đèn hoa đăng bị giẫm đến biến dạng.
Thấy hành động này của muội ấy, gương mặt Vân Tử Lạc thoáng nụ cười thỏa mãn.
Còn Ngụy Thành lại há hốc mồm.
Diêu Linh Linh chậm rãi nói: " Ở Kỳ Hạ này, tặng đèn hoa đăng là biểu đạt tình yêu, nhưng nếu nhận được đền hoa đăng sau đó trước mặt người đó, làm nát nó chính là cự tuyệt! Ngụy Thành, ý của ta, ngươi đã hiểu chưa?"
Mặt Ngụy Thành đỏ cả mảng, xung quanh đã có không ít người nhìn vào hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bị cự tuyệt ở chỗ này, mặt mũi hắn còn biết giấu đi đâu.
Hai tay hắn nắm thành đấm, vai khẽ run lên, con giận bùng phát, hắn nhảy vài bước về phía Diêu Linh Linh,định nắm bả vai của Diêu Linh Linh.
Nhưng lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Vân Tử Lạc đánh một chưởng không nặng không nhẹ vào trước ngực Ngụy Thành lại chuẩn xác đánh đúng huyệt đạo của hán, Ngụy Thành đau đớn lập tức lùi về phía sau mấy bước.
"Một nam nhân, lại dám động thủ với một cô gái yếu đuối".
Nàng lạnh lùng nói.
Ngụy Thành từ trước đến giờ chưa từng bị mất mặt như vậy, đặc biệt lúc này còn có không ít danh môn quý công tử hắn quen biết, nhìn thấy mình bị Diêu Linh Linh cự tuyệt, cả đám cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Ngụy Thành không thể không chế được lửa giận trong lòng, đứng bật dậy, quát lớn: "Làm càn!"
Rồi hắn rút từ bên hông ra một cái roi, "Soạt soạt" một tiếng,hướng về phía Vân Tử Lạc.
Diêu Linh Linh hô lên một tiếng, cũng không ngờ rằng, Ngụy Thành lại dám đánh con gái, mà lại đánh trên đường!
Lửa giận của Vân Tử Lạc cũng bùng cháy, nhưng càng tức giận, ý cười trên đôi môi đỏ mọng của nàng càng đậm.
Không ai thấy nàng ra tay như thế nào, vì cả đám người xung quanh đều hoảng loạn, ánh mắt đều tập trung vào cái roi thép trên tay Ngụy Thành, có người còn hét lớn.
Vân Tử Lạc phất tay, một vật màu trắng nhuần nhuyễn lượn vài vòng trong không trung, Tuyết Sát đã sít sao găm vào tay đang cầm roi thép của Ngụy Thành.
"Thả tay ra"
Nàng quát lớn, lấy nhu thắng cương, lấy sau khắc tước, Ngụy Thành chỉ cảm thấy cổ tay mình tê rần, mãi không phản ứng được gì.
"Soạt" một tiếng, roi thép tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lớn.
Tiếng hoan hô ủng hộ lập tức vang lên bốn phía.
"Tốt!"
"Thật là lợi hại!"
Lửa giận của Vân Tử Lạc vẫn chưa tắt, một người đàn ông dám ra tay cả với phụ nữ tuyệt nhiên không phải người đàn ông tốt!
Nàng đem Tuyết sát đặt vào tay Diêu Linh Linh,sau đó bước đến trước mặt Ngụy Thành, một cước đá bay hắn.
Tay phải giữ khuỷu tay hắn, chân trái đá, nàng dùng chiêu thức của Teakwondo, khiến mọi người đều tròn mắt kinh ngạc.
Ngụy Thành bị Vân Tử Lạc đánh đến luống cuống cả tay chân, dùng chiêu thức chiến đấu bình thường với nàng căn bản không có tác dụng gì, trông hắn cực kỳ chật vật.
"Bà đây cho ngươi biết thế nào là khinh thường phụ nữ" Vân Tử Lạc vừa đánh vừa mắng.
Cho đến khi cảm thấy đánh đủ, nàng mới dừng tay, kéo Diêu Linh Linh cùng Đào nhi, "Chúng ta đi!"
Rồi nghênh ngang rời đi.
"Vân Tử Lạc! Nữ nhân xấu xí kia, ngươi cứ chờ đấy! Diêu Linh Linh, ngươi chờ đấy!các ngươi cứ chờ đấy! Ta để cho các ngươi chết toàn thây ta đây không mang họ Ngụy!"
Ngụy Thành từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng, lớn tiếng chửi rủa, bản chất thật của công tử nhà gia giáo lộ rõ.
Diêu Linh Linh cùng Đào nhi,dọc đường đi đều hưng phấn hết mức, Đào nhi nói luyên hồi: " Đã lâu rồi không nhìn thấy tiểu thư "nổi đóa"! Thật lợi hại!"
" 'Nổi đóa' có nghĩa là gì?" Diêu Linh Linh không hiểu hỏi.
"Tiểu thư nói nó có nghĩ là tức giận đánh người" Đào nhi nghiêm trọng nói.
Ba người đi đến khu nhộn nhịp phía trước, một thân ảnh màu xanh đã nhanh chóng bước đến chỗ ba người họ.
"Linh Linh,nàng đến rồi!"
Quỷ Mị cũng bất ngờ khi thấy Vân Tử Lạc ở đây, nên cũng có chút lúng túng.
Diêu Linh Linh cùng Quỷ Mị dã có hẹn hôm nay gặp mặt.
Nhưng từ hai hôm nay, Quỷ Mị lại nghe được tin quan hệ của Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc không tốt, Nhiếp chính vương cũng nhiều ngày này không đi gặp Vân Tử Lạc, sợ Vân Tử Lạc tâm tình không tốt, quỷ mị mới bảo Diêu Linh Linh hẹn nàng ra ngoài chơi.
"Quỷ Mỵ, thì ra hai người có hẹn!"
Vân Tử Lạc bừng tỉnh, nhưng trong nháy mắt trong lòng có chút mất mát.
Đào nhi thấy trong tay Quỷ Mị đang cầm đèn hoa đăng, không khỏi cười hỏi: " Quỷ Mị đại ca, đây là đưa cho Diêu tiểu thư sao?"
Ánh mắt Diêu Linh Linh lóe lên tia mừng rỡ, xấu hổ cúi đầu.
Quỷ Mỵ có chút không tự nhiên, cầm đèn hoa đăng tinh xảo trong tay đưa cho Diêu Linh Linh, " ta đi trên phố, nhìn thấy cái này, cảm thấy nó rất đẹp..."
Vân Tử Lạc cầm tay Đào nhi, trêu ghẹo: " Đào nhi em nhanh miệng như vậy, em sợ Triển Hưng không tặng cho em sao?
Nhắc đến Triển Hưng, hai gò má của Đào nhi lập tức đỏ bừng, xẩu hổ...
"linh Linh, ta cùng Đào nhi lên phía trước mua vài món đồ, muội đi chơi cùng Quỷ Mị trước đi".
Đùa sao, nàng cũng không muốn ở lại làm bóng đèn.
Diêu Linh Linh vừa muốn ngăn nàng lại, Quỷ Mị đã hướng về phía Diêu Linh Linh ra hiệu với nàng, rồi ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu.
Vân Tử Lạc có chút bực mình kéo Đào nhi đi qua ừng dãy hoa đăng tiến về phía trước, dọc đường đi, Đào nhi luôn miệng khen đèn hoa đăng này kiểu dáng đẹp,cái kia màu sắc đẹp.. Vân Tử Lạc lại không có hứng thú..
Đột nhiên, Đào nhi kêu lớn một tiếng: " Tiểu thư, cô xem cái đèn hoa đăng kia thật đẹp"
Vân Tử Lạc bị giọng nói inh tai nhức óc của muội ấy làm phiền, hồ nghi quay đầu lại, chỉ thấy giữa quảng trường đang treo một cái đèn hoa sen ba tầng rất tinh xảo, trên mặt đèn còn đính các loại đá cùng bảo thạch, đẹp đẽ quý giá vô cùng, đèn có thể phát ra ba loại ánh sáng đỏ, trắng, tím, trông cực kỳ xa hoa"
Không ít người cũng đang vây quanh cái đèn đó.
"Chúng ta đi xem một chút"
Hai người đi qua, chỉ thấy một ông chủ đội mũ đang dương dương đắc ý giới thiệu cái đèn: " Đây chính là là đèn hàn ngọc hiếm có, mười phần quý giá, trên đèn có khảm mười hai miếng bảo thạch vô giá, tương truyền nó đã từng là trân vật trong cung, được phi tần nương nương dùng qua".
Dân chúng xung quanh nghe được thế không khỏi sững sỡ.
"Cái đèn này bao nhiêu tiền" Có người nhịn không được hỏi.
Ông chủ cười ha hả một tiếng đáp: " Không cần tiền!"
"Không cần tiền, không thể nào, có chuyện tốt vậy sao?"
Bốn phía lâp tức nhốn nháo.
"Không thể nào, không mất tiền" Đào nhi cả kinh, kéo Vân Tử Lạc chen lên trước.
Vân Tử Lạc gõ gõ lên trán muội ấy,, " Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí!"
Ông chủ kia nghe được Vân Tử Lạc nói, hết sức kinh ngạc đi về phía nàng nói, " Vị cô nương này nói rất đúng, lão mỗ cũng có quy tắc này".
Nói rồi ông ta chỉ vào một cái một dây vòng bạc được buộc trên cột: " Ở đây có tám vòng, người nào nếu chỉ dùng một mũi tên xuyên qua được cả tám vòng này,lão mỗ sẽ hai tay dâng đèn này cho người ấy, tuyệt đối không nuốt lời, mời mọi người ở đây làm chứng"
Lời vừa nói ra, đám đông huyên náo cũng lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn tám cái vòng bạc, chỉ dùng một mũi tên mà xuyên qua được cả tám, chỉ cần đầu mũi tên hơi lệch một tý, chiếc vòng sau cùng nhất định không thể nào qua được. Việc này cực kỳ khó.
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cưới, trăm dặm xuyên dương, đối với nàng mà nói còn không phải là chuyện dễ sao?
"Đào nhi, em thích đèn đó sao?" Nàng cười khẽ hỏi.
"Thích, Tiểu thư có thể lấy được sao ạ?" Đào nhi mặc dù hết sức tin tưởng nàng, nhưng nghĩ tới đây là chuyện khó đến thể nào, cũng không khỏi tặc lưỡi.
Nhưng trong ánh mắt muội ấy, mong muốn đối với cái đèn kia là không thể che dấu.
"Thử xem" vân Tử Lạc nói ra hai chữ.
Ông chủ kia nghe được lời của Vân Tử Lạc, lập tức cười nhìn sang, đang chuẩn bị gọi Vân Tử Lạc ra sân thử, thì tỏng đám người vang lên một giọng nói.
"Bản vương cũng muốn thử"
Đám đông tách ra, Sở Hàn Lâm một thân áo trường dài cùng Vân Khinh Bình tiến đến.
Vân Khinh Bình mang mạng che mặt, ánh mắt u buồn, nhìn ra tâm tình có vẻ không tốt.
"Lạc nhi", Sau khi đi đến, Sở Hàn Lâm mới nhìn thấy Vân Tử Lạc.
Hàng mi đang rũ xuống của Vân Khinh Bình lập tức nhấc lên, nhìn về phía Vân Tử Lạc, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Tử vương gia cũng muốn cái đèn này" Vân Tử Lạc cười khẽ, "Đèn này, bổn cô nương nhất định phải lấy"
Sở Hàn Lâm sững sỡ, vừa rồi Vân Khinh Bình nói thích hắn mới đi đến.
Vân Khinh Bình lập tức mở miệng nói: " Nhị muội, muội cũng thích đèn hoa sen sao? Ta cũng rất thích, hàn Lâm nói sẽ lấy cho ta!"
Nàng ta cũng là đang nhắc nhở Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn lâm chau mày, không biết vì sao, khi biết Vân Tử Lạc cũng muốn cái đèn ấy, trong lòng hắn lại không muốn lấy nó vì Vân Khinh Bình.
Con mắt phượng thâm trầm nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt có vẻ yêu quý đến chính hắn cũng không biết.
Con mắt hạnh của Vân Tử Lạc chuyển động, nhìn sang phía hắn, toát lên vẻ xinh đẹp.
Hô hấp Sở Hàn Lâm ngưng trệ.
Hắn chỉ biết rằng, giờ phút này nếu Vân Tử Lạc muốn cái gì, hắn nhất định sẽ bằng mọi giá lấy về cho nàng.
Loại cảm giác này, giống như lúc trước hắn đối với Vân Khinh Bình... Thậm chí có phần mãnh liệt hơn.
Mà Lạc nhi đối với mình càng không đế ý, càng không ngó ngàng tới, thì chính mình lại càng muốn chiếm cứ nàng, muốn biết suy nghĩ của nàng
"Hàn Lâm" Vân Khinh Bình oán trách.
Một giọng nữ kinh ngạc cùng vui vẻ vang đến: " Tử Uyên, cái đèn kia đẹp quá, ta muốn cái đèn hoa đăng kia, chàng lấy cho ta đi"
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức trầm xuống, giọng nói cũng nhạt đi rất nhiều, nói khẽ với Sở Hàn Lâm: " Trường nhạc công chúa"
Quả nhiên, Sở Tử Uyên cùng Trường nhạc công chúa cũng đi vào trong vòng vây của đám đông.
Mấy người xung quanh đứng vây quanh đều có tâm lý muốn xem chuyên náo nhiệt
"Bát đệ" Sở Hàn Lâm trầm giọng gọi một câu, trong lòng cũng thả lỏng, quay lại nói với Vân Khinh Bình, " Nếu Trường nhạc công chúa đã thích cái đèn này như vậy, chúng ta đem cơ hội này nhường cho bọn họ đi"
Hắn nghĩ, nếu như Vân Tử Lạc thích cái đèn này, Sở Tử Uyên chắc chắn sẽ không tranh giành với nàng, chiếc đèn hoa sen này, dĩ nhiên sẽ vào tay Vân Tử Lạc.
Cũng là tránh cho mình tranh giành với nàng.
Vẻ măt Vân Khinh Bình lộ ra vẻ thất vọng.
Ánh mắt Trường nhạc công chúa quét qua mấy người họ, lại phát hiện Vân Tử Lạc cũng ở chỗ này, lông mày nhăn lại lộ tia chán ghét.
"Tử Uyên, mua lại cái đèn này đi"
Nàng ta làm nũng,bám lấy tay Sở Tử Uyên.
Sở Tử Uyên nhìn thấy Vân Tử Lạc, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng cũng nói không thành tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía ông chủ nói: " Đèn này bao nhiêu tiền, Bản vương mua nó"
Ông chủ chưa mở miệng nói, Sở Hàn Lâm đã lên tiếng: "Có cái đèn này không cần tiền, ai cso thể dùng một mũi tên bắn qua tám cái vòng bạc trên kai, đèn hoa này sẽ là của người đó"
Sở Tử Uyên "À"một tiếng, ngẩng đầu nhìn tám cái vòng bạc, khẽ mỉm cười, ra lệnh: " Lấy tên đến đây"
Ông chủ vội vàng lấy trong rương ra hai cái cung, hai mũi tên, đưa cho Sở Tử Uyên cũng Vân Tử Lạc mỗi người một cái.
"Vị cô nương này, các ngươi có thể cùng lúc bắn tên, ai bắn trúng, thì là của người đó"
Ông chủ cười nói.
Sở Tử Uyên không khỏi giật mình, nhìn về phía Vân Tử Lạc, lời kia cũng không nhin được thốt ra: " Muội cũng thích cái đèn này?"
Trường nhạc công chúa chứng kiến Sở Tử Uyên nhìn thấy Vân Tử Lạc cũng không chào hỏi, trong lòng vốn đang vui mừng rạo rực, nhưng nghe thấy vậy sắc mặt liền biến hóa.
Nàng ta vọt lên giữa hai người, cất giọng nói: " Tử Uyên, là ta muốn nó"
Vân Tử Lạc nhận lấy cung tên và mũi tên, ánh mắt không có vẻ giận, tay trái giương cung, thử độ co giãn của nó, khí khái nam nhi nói ra: " Dựa vào bản lĩnh mà lấy".
"Hay cho câu dựa vào bản lĩnh mà lấy" Sở Hàn Lâm lập tức khen ngợi một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc cũng có vài phần nóng bỏng hơn.
Vân Khinh Bình gắt gao cắn chặt răng, tà áo sắp bị tay mình vò nát, nàng ta rất muốn kéo Sở Hàn Lâm đi ngay lập tức, nhưng lại muốn chứng kiến Vân Tử Lạc thua thê thảm hơn.
Ánh mắt Sở Tử Uyên tối đi.
"Tử Uyên, chàng còn chờ gì, mau bắn đi!" Trường Nhạc công chúa thúc giục.
Sở Tử Uyên thấy Vân tử Lạc không để ý đến mình, đã giương cung lên, chỉ đành giương cung theo, nhắm một mắt ngắm ngay vòng bạc.
Ánh mắt Sở Hàn Lâm thoáng vẻ kinh ngạc.
Không nghĩ rằng, quan hệ của Sở Tử Uyên cũng Vân Tử Lạc đã như vậy.
Nhớ ngày đó, bọ họ thường ở trước mặt mình thân mật..
"Soạt Soạt"
Hai tiếng xe gió vang lên, hai mũi tên cũng bay về phía vòng bạc.
"Két" Một tiếng, hai mũi tên ở miệng vong bạc đụng phải nhau, một trong hai mũi tên rơi xuống đất, mũi tên còn lại thành công sắp xuyên qua mấy vòng bạc.
Tất cả mọi người đều hô lớn.
"tại sao lại có thể như vậy?"
Trường nhạc công chúa không tin kêu lớn, mũi tên bắn màu đỏ kia, đúng là của Vân Tử Lạc, mà mũi tên bị rơi xuống là mũi tên xanh của Sở Tử Uyên.
Nhưng mà, tiếng kinh hô của mọi người còn chưa kịp ngừng, thì một trận gió từ đỉnh đầu thổi qua, một mũi tên từ phía sau bay đến, nhằm trúng mũi tên đỏ của vân Tử Lạc, mũi tên bị gãy làm đôi, rơi xuống đất.
Mũi tên đang chuẩn bị xuyên qua tám vòng bạc lại đột nhiên bị bắn lén, rơi xuống mặt đất.
Trường nhạc công chúa cũng không chú ý đến người bắn tên phía sau là ai, chỉ nhìn thấy mũi tên màu đỏ rơi trên mặt đất đã lập tức cao hứng, kêu lớn: " Mũi tên Vân Tử Lạc bị gãy! Vân Tử Lạc, ngươi thua!"
Sắc mắt vân tử LẠc khiếp sợ quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một người mặc quần áo thị vệ cầm cung vội vã chạy đến, nói: " Mũi tên vừa rồi là của chủ nhân chúng tôi bắn, cái đèn hoa sen này là của chúng tôi!"
Ông chủ kia nhìn thấy cây cung cùng mũi tên hoa văn giống nhau, cười cười, rồi đem đèn hoa sen cho hắn.
Nhưng tên thị vệ kia lại không nhận lấy đèn, mà chỉ về phía Vân Tử Lạc, "Chủ nhân chúng tôi dặn, đèn hoa sen tặng cho vị cô nương này!"
Vân Tử Lạc ngẩn ra.
Khuôn mặt Trường nhạc công chúa đã tức giận đến xanh mét, nói: " Ê, ngươi không nghe nhầm chứ, là cho cô ta sao?"
Thị vệ gật đầu.
Ông chủ kia liền mang đèn hoa sen cho Vân Tử Lạc.
Trường nhạc công chúa căm hận nghiến răng, bắt lấy tay Sở Tử Uyên, " Chúng ta đi"
Không nghĩ rằng Vân Tử Lạc thua, cuối cùng cái đèn kia cũng thuộc về nàng.
Vân Tử Lạc cười lạnh lùng, nói với tên thị vệ: " Ở Kỳ Hạ đèn hoa đăng không phải có thể tùy hứng tặng, tâm ý của chủ nhân các ngươi ta nhận, còn cái đèn này ngươi cầm về đi"
Nói xong, nàng xoay người, kéo lấy Đào nhi, bước nhanh rời đi. Nhưng tim không khỏi đập loạn vài nhịp.
Mũi tên vừa rồi, dù là lực đạo cũng làm cho nàng nhớ đến một người.
Nhưng nàng cũng oán hận, nếu chàng đã có lòng như vậy, vì sao còn không ra mặt,
Vân Tử Lạc càng đi càng nhanh,, Đào nhi ở phía sau liên tục gọi, nhưng cũng không thể nào đuổi theo kịp, kết quả là mất dấu nàng.
Vân Tử Lạc cúi đầu đi, đột nhiên trán đụng phải cái gì đó cứng rắng, nàng quát lớn: " Ngươi đi đường không dùng mắt sao?"
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, nàng lại ngây ngốc.
Đứng trước mặt nàng, Nhiếp chính vương một thân áo bào đen, đỉnh đầu cài ngọc quan tử, gương mặt, hình dáng như điêu khắc, ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn nàng ánh mát thâm tình tràn đầy yêu thương.
Mặt Vân Tử LẠc biến sắc, quay đầu muốn rời đi.
"Lạc nhi"
Người đàn ông mở miệng, giọng nói khàn khàn, cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, đem đèn hoa sen đặt vào tay nàng.
Nghĩ tới mấy ngày nay chàng không quan tâm mình, cộng thêm việc đối với việc chàng bắt phụ thân cũng không đi giải thích với mình, trong lòng Vân Tử Lạc liền cảm thấy không thoải mái, cầm đèn hoa sen ném trên mặt đất.
"Lạch cạch"
Đèn hoa sen rơi trên mặt đất, vân tử Lạc cũng không quay đầu mà rời đi.
Tim Nhiếp chính vương khẽ run lên, cúi đầu nhặt chiếc đèn hoa sen lên, thở dài một tiếng, sải bước đuổi theo nàng.
Một người chạy, một người đuổi, cuối cùng Vân Tử Lạc cũng không phải là đối thủ của Nhiếp chính vương, rất nhanh liền bị chàng chặn lại trong một ngõ nhỏ.
"Hách Liên Ý, ngươi muốn làm gì?" Vân Tử Lạc lớn tiếng hỏi.
Nhiếp chính vương đem thân thể nàng ép đên góc tường, một tạy nắm eo nàng, tay kia đặt đèn hoa đăng vào tay nàng, thấp giọng nói: " Muốn nàng đem đèn này về"
"Ta không cần"
"Không được"
"Ta không cần cũng không được"
"Ừm"
"vậy ta ném đi"
"Cũng không được"
"Ta ném chàng cũng quản"
"Ừm"
Vân Tử Lạc tức giận đến nghiến răng, đưa tay đánh chàng một chưởng
Chỉ là thời điểm cuối cùng, nàng lại hạ lực rất nhẹ rất nhẹ, đánh vào mặt chàng, giống như đang gãi ngứa cho chàng vậy.
"Lạc nhi" Nhiếp chính vươn nhìn không được cười lớn, nói: " Đánh mạnh một chút".
Gò má vân Tử Lạc đỏ bừng, hừ một tiếng.
"Lạc nhi, nàng ném đi được sao?" Đôi mắt phương của Nhiếp chính vương trong đêm tối lấp lánh như vì sao, " Trong lòng nàng, đã không còn trách ta nữa phải không?"
Vân Tử Lạc trầm mặc một lúc rồi hỏi, " chàng bắt cha ta, là bởi vì ông ấy ở quân doanh luyện binh làm phản chàng?"
Nhiếp chính vương cúi đầu ừ một tiếng.
Vân Tử Lạc cắn răng nói: " Nhưng mà, chàng cũng có thể nói trước với ta một tiếng! Nếu thực sự là vậy, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản chàng! Nhưng chàng lại không nói, chàng có biết ta hận chàng đến thế nào không?"
Nhiếp chính vương đau lòng ôm chặt lấy nàng, " Ta biết ta sai rồi,lạc nhi, nàng yêu ta mới có thể hận ta, nàng hận ta đi, Lạc nhi, về sau dù có chuyện gì, Ý cũng không lừa gạt nàng nữa đâu".
Vân Tử Lạc hừ một tiếng, tránh ra khỏi ngực chàng, " Nói thì tốt lắm, không có ta, chàng cũng sống tốt đấy thôi"
Nhiếp chính vương cười khổ, trong lòng cũng khó có thể ngăn được tương tư, giọng nói khàn khàn,: " Ai nói ta tốt, ta nhớ nàng sắp phát điên rồi, nhưng lại sợ nàng tức giận... Nhưng hôm nay cũng không nhịn được nữa"
Vân Tử Lạc nghe chàng nói như vậy, trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Không có cách nào khác, nàng cũng biết mình cũng không thể nào không để ý đến chàng, chỉ là, nàng muốn chàng an ủi mà thôi.
Trong lòng thoải mái, nhưng cũng không thể để chàng đắc ý như vậy.
"Hai ngay nay ta có rất nhiều chuyện, sẽ không quan tâm đến chàng được, Hách Liên Ý, đến sinh nhật của Thái hậu chúng ta gặp nhau".
Vân Tử Lạc nói rồi đẩy chàng ra.
Nội tâm Nhiếp chính vương co rút đau nhói, không quan tâm tới mình? Không thể gặp mặt?
Những ngày này, có trời mới biết chàng sống khó khăn như thế nòa, thật vất vả lắm mới nhìn thấy được người con gái ngày nhớ đem mong, chàng làm sao cam lòng.
"Lạc nhi, ta cùng nàng trở về được hay không?"
Chàng dè dặt hỏi, vừa nghĩ đến việc tối nay có thể ôm thân thể mềm mại toàn mùi hương của Lạc nhi nằm ngủ, thần kinh khắp người chàng đều hưng phấn.
"Nằm mơ"
Đáng tiếc, Vân tử Lạc đã phá vỡ giấc mộng của chàng.