Trương Khang nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của Vân Tử Lạc, chẳng hiểu sao trong lòng vô thức khiếp sợ, nghe được những lời của Vân Kiến Thụ mới chợt tỉnh ra.
“Bát vương gia!”
Hắn ta nhanh chóng chạy về phía Sở Tử Uyên: “Bát vương gia, ban nãy những lời nô tài nói đều là sự thật, tiểu thư Vân phủ vô lễ với ngài, đây là tội bất kính!”
Vân Tử Lạc dừng bước, quay về phía Sở Tử Uyên. Sở Tử Uyên cũng mỉm cười nhìn nàng, mặc kệ Trương Khang đang núp sau lưng.
Làn da người nam nhi rất trắng, nét mặt ôn hòa, đôi mắt sáng rực, bộ xiêm y lộng lẫy càng tôn lên vẻ tôn quý, trang nhã, cao cao tại thượng của chàng, thiết nghĩ dẫu có là một bộ áo vải tầm thường cũng không thể xóa nhòa khí chất xuất thần ấy.
Quả thật là trai tài gái sắc.
Vân Tử Lạc đảo mắt, cười khẽ rồi giơ tay về phía Vân Kiến Thụ dưới đất: “Cha đứng dậy đã.”
Vân Kiến Thụ thầm kêu khổ trong lòng, con ngươi co rút dữ dội, giọng nói mang theo chút nghiêm nghị: “Còn quấy phá, không mau quỳ xuống!”
Một tia sáng tinh ranh ánh lên trong đôi mắt Vân Tử Lạc, nàng cười nói: “Cha, Bát vương gia đã không còn trách con gái nữa, cha không đứng lên, còn quỳ làm gì chứ?”
“Gì cơ?” Vân Kiến Thụ sững người. Sao ông không hề nghe thấy? Bát vương gia có nói ư? Ông nghi hoặc nhìn về phía Sở Tử Uyên.
Vân Tử Lạc cũng nghiêng đầu liếc Sở Tử Uyên. Chỉ có điều khác là trong đôi mắt nàng chứa hàm ý cảnh cáo!
Sở Tử Uyên đờ đẫn.
Chàng không sao ngờ được Nhị tiểu thư của Vân phủ lại dám vô lễ như vậy, hơn nữa còn dám nhìn chàng bằng ánh mắt cảnh cáo! Mắt chàng hoa rồi sao?
Chỉ có điều, chuyện này chàng cũng vốn không định truy cứu, nếu không lúc trước cũng đã chẳng để Vân Tử Lạc làm bậy.
Vân Tử Lạc cũng nhìn rõ điểm ấy nên mới dám nói thế.
“Bát vương gia?” Vân Tử Lạc khẽ nhắc nhở.
Lúc này nàng đứng nghiêng người, để lại cho Sở Tử Uyên một nửa gò má trái không có vết bớt đen. Tuy rằng làn da rất kém nhưng không thể phủ nhận, một nửa gương mặt của nàng rất đẹp, nhất là khi bờ môi hồng hơi rướn lên, để lộ ra một bên lúm đồng tiền điểm xuyết, khóe mắt cũng hơi nhướng lên cùng với nụ cười này, giữa sóng mắt xao động mang theo một nét xinh đẹp khác thường.
Ánh mắt Sở Tử Uyên có vẻ sửng sốt, hơi mỉm cười, tự đi tới đỡ Vân Kiến Thụ: “Lạc Nhi và bổn vương chỉ đùa với nhau một chút thôi, tướng quân mau đứng lên.”
Lạc Nhi?
Vân Tử Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Tinh thần lại bỗng bị một chuyện khác gây chú ý. Một thanh âm giòn tan bất thình lình hướng ra sau lưng Sở Tử Uyên: “Chạy đi đâu?”
Trương Khang vừa cất bước không biết nên tiến hay lùi, gương mặt tái mét lại.
Hắn nào có biết Vân Tử Lạc chưa từng rời mắt khỏi hắn!
“Chẳng phải Nhị tiểu thư không muốn nhìn thấy nô tài ư? Nô tài đi ngay đây, không làm phiền Nhị tiểu thư nữa.”
Hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, dù sao cũng có Bát vương gia và Vân Kiến Thụ ở đây, Trương Khang cũng không dám vô lễ với Vân Tử Lạc như khi chưa có hai người họ.
Chỉ có điều hắn diễn kịch, không có nghĩa là Vân Tử Lạc sẽ quên chuyện ban nãy bị mấy người cùng cười nhạo.
“Thế ư? Ban nãy khi bổn tiểu thư bảo ngươi cút, ngươi lại không cút. Bây giờ bổn tiểu thư đổi ý rồi, chuẩn bị giữ ngươi ở lại Vân phủ dùng bữa tối rồi lấy kiệu tám người khiêng đưa ngươi về.” Vân Tử Lạc chậm rãi nói.