Hắn xoay người, ngước mắt lên, bổng nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng cách đó không xa.
Tiếu Đồng hơi ngạc nhiên một chút, bước chân hơi ngừng lại.
"Hách Liên, bị ta nói trúng sao"
Hắn nhàn nhạt lên tiếng, như có như không vui vẻ lên tiếng.
Quả nhiên, nàng ở trong lòng Hách Liên, không ai có thể so sánh được.
"Đêm hôm khuya khoắt, đệ đến đây làm gì?'
Nhiếp chính vương chậm rãi bước ra, bóng dáng cao lớn hiện ra, đôi mắt phượng ủ dột nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiếu Đồng không đổi sắc mặt, đáp: " Không có việc gì, chỉ đến xác minh một việc"
"Chuyện này không cần đệ quan tâm" Sắc mặt Nhiếp chính vương khó coi, "Bản vương tự biết rõ"
Tiếu Đồng nhìn chàng chốc lát, trầm giọng nói: " Như vậy, huynh đã có quyết địn rồi sao?"
Mày Nhiếp chính vương chau chặt, chàng nghiêng đầu, nhìn về khoảng không bên Vân phủ, " Chuyện này không liên quan đến đệ"
Tiếu Đồng nhếch đôi môi mỏng, cúi đầu cười một tiếng, tóc đen dài rũ xuống vai, hắn vén ống tay áo đỏ thẩm, ngón tay thon dài ngịch nghịch mấy lọn tóc, tư thế cực kỳ ưu nhã.
"Thực không có quan hệ sao? Hách Liên, nếu như huynh nhất đinh vạch rõ quan hệ với Vân Tử Lạc. Như vậy, ta sẽ theo đuổi nàng!"
Một câu này làm cho Nhiếp chính vương há hốc mồm, lông mày nhảy dựng lên: " Ngươi dám"
Tiếu Đồng cười khẽ: "Hách Liên, nếu huynh không cần nàng nữa, vì sao không để ta đến với nàng?"
Dưới ống tay áo, tay Nhiếp chính vương đã nắm chặt thành đấm, đôi mắt phượng ngập tràn tức giận, nói từng chữ, từng chữ rõ ràng: " Tiếu Đồng, ngươi dám!"
Tiếu Đồng kéo kéo áo bào đỏ, chẩm chậm đi đến bên cạnh chàng, nhàn nhạt nói: " Hách Liên, huynh không thể bá đạo như vậy! Huynh không cần nàng nữa, chẳng lẽ huynh để nàng cô độc cả đời sao?"
"Mà ta, ta thật tâm thích nàng, ta có thể mang lại hạnh phúc cho nàng"
Hắn chậm rãi nói, sắc mặt Nhiếp chính vương đã đen như than. Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Tiếu Đồng, một chữu cũng không nói nên lời.
Mà lúc này, thân ảnh Tiếu Đồng đã đi xa.
Một mình Nhiếp chính vương cô độc ngẩn ngơ trong gió.
Trời gần sáng, trên phố cũng vang lên tiếng trống canh thanh, bước chân Nhiếp chính vương dừng lại trước Lê Uyển.
Có nên vào hay không?
Trong đầu chàng trống rỗng, không biết nên làm gì?
Nhưng chàng biết được, đứng ở đây, lòng chàng cũng yên ổn hơn.
Đột nhiên, khắp Vân phủ lần lượt sáng đèn, trong sân, trên hành lang đều vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Có người chạy về phía lê Uyển, Nhiếp chính vương lánh ình, liền trốn vào sau cây lê.
Ánh mắt Đào nhi mông lung buồn ngủ, ra mở cửa: " Xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn chạy tới trong tay còn đang cầm đèn lồng giơ lên cao, vui rạo rực kêu lên: " Nhị tiểu thư, phu nhân lâm bồn!"
Đào nhi sững sờ, người nha hoàn kia đã nhanh chóng rời đi thông báo cho chỗ khác.
Cửa phòng chính vang lên tiếng mở cửa, Vân Tử Lạc khoác một chiếc áo ngủ bằng nhung màu trắng đứng ở bậc cửa, ánh mắt tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
"Tiểu thư" Ánh mắt Đào nhi có vẻ kinh diễm, vội vàng bước đến.
Người con gái tóc dài tùy ý buông thả, mái tóc đen nhánh đối lập với váy ngủ màu nhạt, càng làm nổi bật da thịt trắng như ngọc của nàng.
Mà vóc dáng nàng so với trước kia có vẻ như gầy hơn đi, dường như một cơn gió lớn cũng có thể thổi được nàng đi.
Tim Nhiếp chính vương như muốn ngừng đập, ánh mắt từ hai bả vài gầy gầy của nàng từ từ dời đi, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác không thể nói thành lời, chàng thống khổ nhắm mắt lại.
Trong mắt Đào nhi lại khác, tiểu thư mặc dù gầy đi nhiều, nhưng chỗ đầy đặn vẫn không gầy đi một chút nào, vòng eo mảnh khảnh ngược lại càng làm nổi bật thêm khuôn ngực đầy đặn, khuôn ngực lại nhìn càng đẹp mắt.
Vân Tử Lạc trầm giọng nói: " Nếu bà ta sắp sinh, theo quy củ, chúng ta cũng nên qua đó xem thế nào, đi thôi"
Quy củ của Kỳ Hạ là thế, nếu mẫu thân sắp sinh, con trai con gái đều phải đến đó, chờ đến khi sinh hạ mới được rời đi.
Đào nhi liền nhanh nhẹn gõ đèn lồng từ trên tường xuống, Vân Tử Lạc cũng trở về phòng choàng thêm một áo choàng lông màu trắng.
Lúc vào phòng, nhìn thấy hồng hồ ly đang trốn ở góc, nó mở to mắt nhìn nàng, dáng vẻ tinh nhanh, nàng liền ôm nó vào lòng.
Hồ ly ấm áp nằm không thua gì mang một chiếc khăn quàng quanh cổ.
Gió lạnh ban đêm thổi tới, hồng hồ ly nằm trong lòng Vân Tử Lạc co rụt cổ lại, móng vuốt nhỏ cào lên bả vai nàng, nó kêu lên một tiếng, con ngươi đảo đảo vài vòng, dừng lại ở hình bóng Nhiếp chính vương đang trốn sau gốc cây lê.
Vân Tử Lạc cùng Đào nhi một trước một sau, đi về hướng phòng ngủ chính viện.
Nhiếp chính vương chờ các nàng đi, cũng không đi theo, mà đứng nguyên một chỗ do dự một hồi lâu, rồi không một tiếng động đi đến trước chính phòng của nàng, chàng duỗi tay phải ra, đẩy cửa đi vào.
Lúc trước trong phòng đốt than, lửa còn lại vẫn chưa tàn, trong phòng cực kỳ ấm áp.chiếc đèn tinh xảo đầu giường sáng rực, mành màu ngọc bạch từng tầng vây quanh giường ngủ lớn.
Chỗ này, quá quen thuộc!
Nhiếp chính vương cất bước đến bên giường, mắt phượng xẹt qua tia ảm đạm, đến càng gần chàng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên cơ thể nàng.
Chàng không khỏi đưa tay vén mành treo lên, trên giường sớm đã trải chăn lông màu đỏ thẩm có vài cánh hoa, áo ngủ bằng gấm bị ném lại một góc, chiếc gối ở chỗ Vân Tử Lạc vừa gối đầu có để lại một dấu lõm nhẹ.
Chàng không ngăn được sự run rẩy trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên chỗ đó, đôi mắt phượng không dấu được sự lưỡng lự.
Rồi sau đó, tay chàng từ trên gối trượt xuống, sờ chỗ ấm áp tron chăn.
Đột nhiên, một hình ảnh xuất hiện trong đầu chàng, trước mắt chàng, đột nhiên xuất hiện khung cảnh Lâm Thanh Thanh cùng phụ thân chàng ở cùng một chỗ.
Giống như bị điện giật, bàn tay kia nhanh chóng bị rụt về, Nhiếp chính vương xoay người, mở cửa bước ra, dường như rất hốt hoảng bỏ chạy.
Trong chính viện, đèn tường sáng như ban ngày, đèn cầy bạc trong chính phòng cũng thắp sáng một mảng.
Thỉnh thoảng nghe được tiếng Chu thị khóc thét.
Mấy người nha hoàn dưới sự chỉ huy của Chu Thụy Gia mang nước ra ra vào vào, gấp đến độ chân còn không chạm đất.
Giọng nói thô to của bà đỡ từ trong phòng truyền ra, " Chu phu nhân, bà là người từng trải,tôi không cần thiết phải nói nhiều, dùng hết sức mình"
Vân Tử Lạc hướng về phía chính phòng nhảy một cái.
Đi vào liền thấy Vân Kiến Thụ lo lắng đi qua đi lại trước cửa,thỉnh thoảng còn ló xem một chút.
Vân Hạo ngồi một bên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ cùng lo lắng.
"Nhị tỷ" Đệ ấy thấy Vân Tử Lạc đến liền vội vã chạy tới.
Vân Tử Lạc hướng về phía đệ ấy cười tự nhiên, gật đầu nhẹ, rồi nhìn về phía Vân Kiến Thụ, " Phụ thân, chúc mừng người"
Độc dược nàng cho Chu thị vốn không có độc tính, chỉ làm nàng ta đau bụng mà thôi, lại không ngờ nó còn có tác dụng kích sinh.
Con mắt Vân Kiến Thụ hơi cong lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: " Bây giờ nói chúc mừng còn sớm, không biết là đệ đệ hay muội muội"
Vân Hạo lúc này cười nói: " Nhất định là đệ đệ! Con hy vọng là đệ đệ! Ngàn lần hy vọng là đệ đệ không phải muội muội nha!"
"Vì sao?" Vân Tử Lạc hỏi đệ ấy.
Vân Kiến Thụ cũng mỉm cười nhìn sang.
Vân Hạo lẽ lười một cái, kéo vạt áo của Vân Tử Lạc nói: " Nhị tỷ, tỷ nhìn xem, đệ đã có ba tỷ tỷ, nhưng cũng không có lấy một huynh đệ! Nếu mẫu thân sinh được đệ đệ thì tốt quá, chỉ tiếc là đệ ấy còn quá nhỏ, không thể lập tức theo giúp đệ đọc sách được"
Vân Kiến Thụ không khỏi cười ha hả, đưa tay vuốt vuốt đầu đệ ấy, " Lớn như vậy, mà đọc sách cần có người theo sao?"
Trong lời nói của ông ấy thêm không ít phần sủng ái.
Vân Tử Lạc bình tĩnh nhưng ánh mắt hơi tối đi, sắc mặt nghiêm túc.
Vân Hạo quả nhiên vẫn là đứa trẻ, đệ ấy muốn có huynh đệ là tốt, nhưng đệ ấy nào biết, ở quý gia này đó sẽ là tranh giành, hai chữ " huynh đệ" này ý nghĩa còn quá sâu.
Mà nhất là, thân thế của Vân Hạo như vậy, nếu như Vân phủ thật có nối dõi, như vậy, đệ ấy sẽ mất đi giá trị lợi dụng.
Mất đi giá trị lợi dụng, lại không phải là con trai ruột của mình, Chu thị sẽ bỏ qua cho đệ ấy sao?
Nàng không khỏi lắc đầu.
Nửa tuần hướng sau, đứa trẻ vẫn chưa thuận lợi sinh ra, Vân Kiến Thụ gấp đến đổ đầy mồ hôi.
Bên ngoài vọng đến một loạt tiếng bước chân, chúng đầy tớ nhẹ nói: " Tứ vương gia, đại tiểu thư, lão gia ở bên này"
"Ừ" là giọng nói trầm thấp của Sở Hàn Lâm.
Vân Tử LẠc chùng xuống, hai thân ảnh đã xuất hiện trước cửa.
Đã lâu không gặp Sở Hàn Lâm, hán vẫn trầm lạnh như vậy, một thân trường bào xanh đen, vẻ mặt vẫn băng lãnh.
Lúc đi vào nhìn thấy Vân Tử Lạc ở đó, hắn không khỏi chấn động.
"Tứ vương gia" Vân Tử Lạc khẽ cong đôi môi đỏ mọng, ý cười mơ hồ, nhìn về phía hắn nói nhẹ một câu.
"Lạc nhi, nàng trở lại?"
Giọng của Sở Hàn Lâm có chút khàn khàn, đương nhiên hắn vẫn chưa biết Vân Tử Lạc quay về.
"Ừm" Vân Tử Lạc gật đầu.
"Nhị muội" Vân Khinh Bình từ sau lưng Sở Hàn Lâm bước ra.
Tỷ ra khoác một áo choàng nhung màu đỏ, mang khăn choàng màu trắng, bộ dạng dường như rất lạnh, cộng thêm vết thương chưa lành nên trên mặt vẫn mang mạng che.