Vân Tử Lạc một tay ôm mặt, mũi chân khẽ chạm đất, đã chui vào lại trong bụi rậm, biến mất không dấu vết.
Còn trong bụi rậm đã không còn thanh âm nào khác.
“Quỷ Hồn!” Nhiếp Chính vương bắt đầu tức giận.
Một bóng đen từ trong bụi rậm nhảy ra, bẩm báo: “Vương gia, có thuộc hạ!”
“Tại sao không ngăn kẻ vừa rồi lại?”
Nhiếp Chính vương nghiêm nghị hỏi.
Theo lý mà nói, phàm có kẻ tiếp cận hoặc trốn đi, Quỷ Hồn đều sẽ ra mặt trước.
Quỷ Hồn ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở: “Vương gia, đó là người ngài không muốn gặp.”
Hắn thầm thở dài trong lòng, vốn định tạo cơ hội cho vương gia, kết quả…
“Phí lời! Bổn vương có khi nào quen cung nữ…” Tiếng của chàng đột ngột ngưng bặt, đầu mày nhướng lên, bắt lấy tay Quỷ Hồn, thanh âm có chút run rẩy: “Nàng ư?”
Quỷ Hồn gật đầu khó xử.
“Là nàng…” Đầu mày Nhiếp Chính vương giật giật mấy cái, nghi hoặc nói: “Sao nàng lại mặc y phục của cung nữ? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương gia muốn biết ạ?” Quỷ Hồn hỏi: “Thuộc hạ có thể bám theo.”
Nhiếp Chính vương ngừng một lát, sắc mặt trầm xuống: “Không cần nữa!”
Vân Khinh Bình nghe mà mơ hồ, mới hỏi: “Người ban nãy là ai vậy?”
Nhiếp Chính vương lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta, mấp máy: “Bổn vương và ngươi đâu có làm chuyện gì đáng xấu hổ, tại sao ban nãy lại căng thẳng như vậy?”
Vân Khinh Bình chợt đỏ mặt, hậm hực nói: “Thần, thần, thần thiếp tưởng là… Vương gia, thần thiếp sai rồi.”
Nhiếp Chính vương khẽ hừ một tiếng, không nhìn nàng ta nữa, chắp tay rời đi.
***
Khi Vân Tử Lạc vòng tới trước cửa Từ Ninh cung, từ xa đã thấy bóng dáng thẳng tắp của Sở Tử Uyên đứng đợi dưới gốc cây.
“Tử Uyên.” Vân Tử Lạc cúi đầu bước qua, kéo vạt áo chàng, “Qua chỗ khác nói chuyện đi.”
Nhìn thấy trang phục của nàng, Sở Tử Uyên ngẩn người, đi cùng nàng tới góc tối.
Vân Tử Lạc kể lại chuyện Thái hậu bỏ độc, Sở Tử Uyên tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà già độc ác đó! Dám giở trò này ra!”
Nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, gương mặt chàng ngập đầy lo âu, “Lạc Nhi, hay là muội qua Bát vương phủ ở với ta trước, ta cũng tiện chăm sóc quan tâm muội?”
“Ở đâu cũng không sao.” Vân Tử Lạc lắc đầu, “Quan trọng là không biết bước tiếp theo Thái hậu định làm gì.”
“Muội phải dè chừng. Nếu Thái hậu truyền muội tiến cung, tuyệt đối phải tới tìm ta trước.” Sở Tử Uyên dặn dò.
“Ừm.”
Nói rồi, hai người đi ra khỏi Nội Môn, Vân Tử Lạc ngồi lên xe ngựa của Sở Tử Uyên. Người của Vân phủ nào còn chờ đợi nàng, đã quất ngựa quay về trước từ lâu.
Xe đi ra ngoài cửa cung bèn vọng tới tiếng nói chuyện.
Sở Tử Uyên vén rèm lên nhìn qua thấy phía trước có một người con gái đang khóc lóc, níu lấy áo bào của Nhiếp Chính vương, kêu gào: “Nhiếp Chính vương, cầu xin ngài, ta cầu xin ngài, ta không muốn lấy Hoàng thượng! Ta không muốn làm Hoàng hậu!”
“Hoàng hậu? Cô gái đó là ai vậy?” Vân Tử Lạc nghi hoặc nói.
“Tỷ tỷ của Hà Thái Bình, Hà Khiên Nhi.” Sở Tử Uyên giải thích.
Giọng Hà Khiên Nhi đã khản đặc: “Nhiếp Chính vương, Thái hậu đang trả thù ta. Bà ấy hận đệ đệ ta đã lấy con gái của Vân gia nên trả thù ta, hôm nay đã hạ chỉ phong ta làm Hoàng hậu! Nhiếp Chính vương, ta van cầu ngài, ta không muốn làm Hoàng hậu, cầu xin ngài nói Thái hậu hay rút lại ý chỉ!”
Trong lúc đó, xe ngựa của Sở Tử Uyên cũng đã tới bên cạnh con đường của Nhiếp Chính vương, dừng lại đợi kiểm tra.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương cũng liếc về phía này, vừa hay nhìn thấy cái đầu nhỏ của Vân Tử Lạc ngó ra, rồi khi thấy Sở Tử Uyên, sắc mặt chàng hơi đổi khác.
Hà Khiên Nhi vẫn còn đang gào khóc.
“Cút ra!” Nhiếp Chính vương đá nàng ta ra, lạnh nhạt lên ngựa, quất roi một cái, lao thẳng ra ngoài.
Một người một ngựa biến mất trong bóng tối vô tận, đoàn tùy tùng phía sau cũng rục rịch quất ngựa bám theo.
Chỉ còn lại tiếng thét gào điên dại của Hà Khiên Nhi…
“Hoàng huynh đăng cơ ba năm, đây đã là vị Hoàng hậu thứ sáu rồi.” Sở Tử Uyên thở dài.
Vân Tử Lạc nheo mắt lại, cảm thấy khó tin. Chẳng trách Hà Khiên Nhi nói bắt cô ta làm Hoàng hậu là đòn trả thù của Thái hậu, lẽ nào vị Hoàng thượng bệnh tật dầm dề kia có số sát thê?
Hay còn có ẩn tình nào khác?
Nàng bỗng nhiên có chút hứng thú với vị Hoàng thượng luôn đau ốm, chưa từng gặp mặt này.
Xe ngựa tiếp tục đi thẳng, tiếng hét thảm thiết của người con gái mỗi lúc một xa.
Khi buông rèm xuống, trong xe lại tối tăm.
“Lạc Nhi…” Bên tai vang lên giọng nói trầm trầm êm ấm.
Trái tim Vân Tử Lạc chợt thắt lại.
Sở Tử Uyên đã ngồi qua bên cạnh nàng, rất sát, rất sát nàng, ngón tay mảnh khảnh đã gẩy tóc mai của nàng lên, tiện tay cuộn tròn mấy vòng.
“Lạc Nhi, ta muốn lấy muội, sẽ không để muội gả cho Tứ ca đâu.”
Giọng của hắn nhu tình như nước, mềm mại, cực kỳ dễ nghe.
Vân Tử Lạc không dám nghiêng đầu, cũng chỉ im lặng.
Khả năng nhìn đêm của Sở Tử Uyên cực tốt. Chàng nhìn thấy gò má trái xinh đẹp của nàng, chiếc cằm hơi hất lên có một sự quyến rũ trí mạng.
Không kiểm soát được, ánh mắt chàng rời qua vành tai.
Rồi bất chợt nghẹt thở.
Chiếc khuyên tai nhỏ nhắn tròn xinh màu hồng mang hình giọt nước rơi, càng tôn lên lớp da trắng như tuyết sau tai nàng.
Màu trắng ấy, trắng đến trong suốt, trắng đến tự nhiên, dường như không hề tương đồng với làn da trên gương mặt nàng. Vân Tử Lạc cúi đầu, cần cổ để lộ một đường cong đẹp mắt.
Sở Tử Uyên nhìn đến ngay ngốc, bất chợt đưa lọn tóc của nàng vào miệng khẽ nhai.
Vân Tử Lạc nhíu mày, đang định lên tiếng.
Hơi thở ấm nóng đã phả vào cổ, Sở Tử Uyên hai tay ấn chặt thành xe, cúi người ngậm lấy vành tai cô…
Một cảm giác tê dại truyền tới, cả người Vân Tử Lạc mềm nhũn, trong lúc hoảng loạn và giận dữ, nàng bèn đẩy người đàn ông ra, quát: “Tử Uyên, huynh làm gì vậy?”
“Lạc Nhi, ta muốn cưới nàng làm vợ, nàng là của ta.” Đôi mắt Sở Tử Uyên tối đi, giọng nói có phần gấp gáp.
Ánh mắt Vân Tử Lạc hơi trầm xuống. Nàng dịch người ra, khẽ hỏi: “Hôm đó những lời ta nói huynh đã nghe thấy hay chưa?”
“Ta biết muội không chung chồng với nữ nhân khác, ta sẽ cố gắng hết sức!” Sở Tử Uyên nhìn về phía nàng qua bóng tối.
Vân Tử Lạc dựa vào vách xe, hai tay khoanh trước ngực, chẳng nói chẳng rằng.
Sở Tử Uyên cũng giữ im lặng, lát sau từ tốn lên tiếng: “Thái hậu dường như đã quyết tâm muốn muội lấy Tứ ca. Nếu muốn để cho chuyện này kết thúc triệt để, ban nãy muội cũng thấy rồi đấy, chỉ có lời nói của Nhiếp Chính vương mới quyết định được sự lựa chọn của Thái hậu.”
“Ý của huynh là…” Vân Tử Lạc nhướng mày.
“Chúng ta có thể tới tìm Nhiếp Chính vương, mở đường từ phía ngài ấy.” Sở Tử Uyên nói ngắn gọn.
“Ngài ấy ư?”
Vân Tử Lạc lạnh lùng nhếch môi: “Ta sẽ không đi tìm ngài ấy đâu, ngài ấy nổi tiếng là lạnh nhạt vô tình, chẳng phải ban nãy cũng đá bay Hà Khiên Nhi đó sao?”
“Chúng ta có thể bàn bạc điều kiện.” Sở Tử Uyên lên tiếng: “Thứ ngài ấy muốn, ta cũng có. Hơn nữa hình như ngài ấy cũng không phản cảm với muội, lần trước còn cứu Đào Nhi. Thế nên chuyện này có đến tám phần chắc chắn.”
“Huynh có thứ mà ngài ấy muốn? Quyền thế ư? Hay là tiền bạc?” Vân Tử Lạc nhíu mày.
“Đều có cả.” Sở Tử Uyên tiếp lời: “Trước khi Tiên Hoàng qua đời đều đã phong hiệu cho bọn ta, còn phong cả đất. Nhưng sau khi Thái tử đăng cơ, trong triều lại xuất hiện chuyện Nhiếp Chính vương đoạt quyền. Thái hậu không còn cách nào khác mới phải triệu bọn ta về kinh, lấy thế lực của nhiều người để cân bằng quyền lực, Nguyên Kinh mới được hưởng thái bình. Nếu không Hoàng vị này đã là của Nhiếp Chính vương từ lâu rồi.”
Vân Tử Lạc nghe mà gân trán giật giật, nàng nói: “Vậy sao được? Nếu huynh bàn bạc điều kiện với ngài ấy, thì lực của chúng ta sẽ bất lợi, đâu thể dâng cả giang sơn cho người khác?”
Sở Tử Uyên cụp mắt xuống, “Ta đang đánh cược, cược rằng ngài ấy rất để tâm tới chuyện của nàng.”
Chẳng hiểu sao trong lòng Vân Tử Lạc lại dâng lên cảm giác không vui. Nàng hờ hững hỏi: “Nếu ngài ấy muốn lấy ta, sau đó mới chịu giúp ta thì huynh cũng đi tìm ngài ấy sao?”
Sở Tử Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói với biểu cảm chắc nịch: “Dĩ nhiên là không!”
“Thế thì chúng ta còn tìm tới cửa tự chuốc nhục vào mình làm gì?”
“Lạc Nhi…” Sở Tử Uyên bình tĩnh lại, cất lời: “Chuyện này cứ giao cho ta, giao dịch giữa ta và ngài ấy không liên quan tới muội.”
Vân Tử Lạc mấp máy môi, định nói gì đó cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Ngày hôm sau.
Nàng ngủ tới khi mặt trời đứng bóng mới dậy. Cùng Đào Nhi ăn sáng xong thì trong cung truyền tới hai thánh chỉ, một là ban hôn cho Vân Thái Lệ, một là ban hôn cho Vân Tử Lạc và Sở Hàn Lâm, hơn nữa thời gian là ba ngày nữa, cả hai cùng gả về nhà chồng.
Ngoài ra còn truyền khẩu dụ của Thái hậu, triệu Vân Tử Lạc tiến cung.
Tới bên ngoài Từ Ninh cung, từ xa đã nhìn thấy Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình đứng ngoài hành lang.
Vân Tử Lạc hơi nhướng mày.
Thái hậu làm việc quả thật mạnh mẽ nhanh chóng, chuyện tối qua mới xảy ra mà bà ấy vẫn còn mặt mũi triệu nàng vào cung, không biết khi gặp mình sẽ viện lý do gì ra.
Khoác một chiếc áo màu ráng chiều, Vân Tử Lạc chậm rãi bước qua, eo khẽ lúc lắc, dáng vẻ dịu dàng trời sinh bày ra một dáng đi vừa tự nhiên vừa hấp dẫn.
Vân Khinh Bình nhìn nàng chằm chằm, nét mặt lộ rõ vẻ đố kỵ.
Đứa con gái này xấu thì xấu thật, không ngờ còn biết bày ra vẻ phong tình, cố tình quyến rũ Hàn Lâm!
Trước mắt bỗng bị che khuất, chặn tầm nhìn của Sở Hàn Lâm.
Nhưng Sở Hàn Lâm đã thấy Vân Tử Lạc, bèn thấp giọng nói: “Bình Nhi, ta có mấy lời muốn nói với cô ta.”
Nói rồi hắn sải bước đi qua.
Nào đâu biết Vân Khinh Bình đứng sau vô cùng phẫn uất và ghen tuông!
“Vân Tử Lạc, lát nữa vào trong chớ có nhắc lại chuyện tối qua!” Sở Hàn Lâm chặn Vân Tử Lạc ở góc quẹo, vẻ mặt nghiêm túc: “Bổn vương đã giấu kín sự thật vì ngươi, ngươi đừng có quên lòng tốt của bổn vương! Bổn vương chỉ nói với Thái hậu là tiễn ngươi về đã bị ăn mắng một trận nên thân. Nếu để Thái hậu biết hành vi của ngươi tối qua, hậu quả người tự rõ.”
Nói xong, ánh mắt hắn bất giác đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.
Vân Tử Lạc thấy ánh mắt không chút kiêng dè của hắn, lại thấy vẻ ghen ghét của Vân Khinh Bình sau lưng, nhìn về phía họ với vẻ cảnh giác, chợt nảy ra một trò đùa…