Trong Bích Đào Đình, Quỷ Ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Chiếc áo dài màu đen viền vàng lòa xòa chạm đất, tôn lên cơ thể cao lớn của nam nhân. Chàng bước từng bước khoan thai bên bình phong, bờ môi mím chặt, tâm tư có chút bất ổn.
“Vương gia, tỳ nữ của Tứ vương gia hành thích thất thủ, làm bị thương tỳ nữ của Vân Tử Lạc, tên Đào Nhi, xem ra vết thương đã vào tới tim mạch, kiếm sâu ba thốn, e là không sống nổi.”
Quỷ Ảnh nghiêm túc đứng bên ngoài bình phong, bẩm báo.
“Ồ? Tỳ nữ của nàng?” Nhiếp Chính vương nhướng mày, đôi mắt âm u chợt xao động, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Bổn vương qua đó xem sao.”
“Vương gia…” Quỷ Ảnh vội vàng nhắc nhở: “Tứ vương gia và Bát vương gia đều ở đó. Ngài qua như vậy không hay lắm thì phải?”
Nhiếp Chính vương không nói năng gì, chỉ liếc hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt. Quỷ Ảnh nhụt khí, lập tức nhường đường.
Khi mọi người trong Liên Hoa Các đều nhìn thấy Nhiếp Chính vương xuất hiện thì ai nấy đều kinh ngạc.
Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên đều kín đáo trao cho nhau một ánh mắt, đồng loạt bước lên vấn an.
Nhưng Vân Tử Lạc thì không nhúc nhích. Lúc này nàng ôm lấy Đào Nhi trọng thương cũng không thể đứng dậy, chỉ cúi đầu, thất thểu gọi một tiếng ‘vương gia’.
Ánh mắt nàng như dính chặt vào Đào Nhi.
Đào Nhi thấy Nhiếp Chính vương tới, biểu cảm căng thẳng hiện lên trên gương mặt, có chút gắng gượng muốn bò dậy.
Vân Tử Lạc vội quát: “Em không muốn sống nữa sao? Đừng động đậy!”
Có lẽ gì giọng nàng quá to đã khiến Đào Nhi chết sững, bỗng chốc mềm oặt ngã vào lòng nàng.
“Đào Nhi ngoan, ta xin em nằm im. Em cứ động đậy lung tung như vậy là không muốn sống nữa sao? Em mà chết ta lại phải vì em mà sát sinh! Chẳng phải em tín Phật ư? Lẽ nào em muốn ta vì em mà giết người? Thế thì em có xuống mười tám tầng địa ngục cũng vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Vân Tử Lạc nói rất ác nghiệt, chỉ là muốn kích động ham muốn được sống trong Đào Nhi mà thôi.
Nhiếp Chính vương khẽ cúi xuống, cất bước đi tới. Dưới đầu mày nhíu lại, đôi mắt phượng tuyệt đẹp chú ý quan sát vết thương của Đào Nhi, ánh mắt sâu xa, không nhận ra biểu cảm gì.
“Để ta xem thương tích của nàng ấy.”
Chàng trầm giọng nói, thanh âm có hơi khàn.
Xuất phát từ sự sợ hãi nam nhân này, Vân Tử Lạc dùng cánh tay bảo vệ theo bản năng.
Tay Nhiếp Chính vương gượng gạo đờ ra giữa không trung.
Vân Tử Lạc lại nhìn chàng bằng ánh mắt hoài nghi.
Sở Tử Uyên xòe lòng bàn tay phải sạch sẽ ra, phủ lên lòng bàn tay Vân Tử Lạc một cách vô tình lại cũng giống như hữu ý, bỏ tay nàng ra, dịu dàng nói: “Lạc Nhi, cứ để Nhiếp Chính vương xem qua. Nam Xuyên xưa nay nổi danh về độc thuật. Đã lâu nghe danh Nhiếp Chính vương y thuật hay độc dược đều cao minh, nếu Nhiếp Chính vương còn không cứu nổi, e là Đào Nhi…”
Những lời phía sau Sở Tử Uyên không nói tiếp nữa, ý tứ đã quá rõ ràng.
Trái tim Vân Tử Lạc như sững lại giây lát, nàng quay đầu nhìn Đào Nhi.
Không, Đào Nhi muội ấy sẽ không sao đâu!
Vân Tử Lạc đã hoàn toàn bị phân tâm, để mặc Sở Tử Uyên nắm tay. Tinh thần của nàng đang dồn cả vào việc Nhiếp Chính vương có thể cứu Đào Nhi hay không.
“Vương gia, vậy phiền ngài xem giúp.”
Vân Tử Lạc cực kỳ khách khí nhưng giọng nói lại chất chứa một nỗi bi thương sâu đậm.
“Được.”
Nhiếp Chính vương cúi mặt xuống, chống một chân ngồi trước mặt Đào Nhi. Ánh mắt sắc bén liếc thấy hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc, bờ môi mím chặt lại thành một đường thẳng.
Nhiếp Chính vương nhìn đi chỗ khác, khẽ đặt tay lên mạch tượng của Đào Nhi, chăm chú nín thở rồi từ từ thở ra một chút chân khí trong cơ thể, kiểm tra mạch tượng.
“Cởi bỏ chỗ bị thương của nàng ấy ra.” Chàng hạ giọng ra lệnh.
Lúc này không còn phân nam nữ gì nữa. Vân Tử Lạc đáp ứng, đón lấy con dao găm Sở Tử Uyên đưa, nhẹ nhàng rạch mở cổ áo bả vai phải của Đào Nhi, lật phần áo nơi bả vai của muội ấy ra, nơi vết thương cực kỳ thảm khốc!
Nhiếp Chính vương nhìn kỹ một lúc rồi nói: “Vết thương quá nặng, thanh kiếm này đâm quá sâu rồi. Trước mắt phải để yên trong cơ thể. Nếu trong vòng nửa canh giờ không thể cứu chữa thì vô ích.”
“Vương gia có thể cứu được muội ấy?” Vân Tử Lạc kinh hãi.
Nhiếp Chính vương không trả lời, ngoài cửa đã vang lên một tiếng ồn ào: “Cái gì? Kiếm đâm sâu vào tim thì còn cứu kiểu gì được?”
Mọi người đều quay đầu ra nhìn. Triển Hưng đã quay về, tay dắt theo một ông lão tầm năm, sáu chục tuổi, chính là Trần đại phu ngày đó thăm bệnh cho Vân Tử Lạc.
Vừa được Triển Hưng bỏ tay ra, ông ấy bèn xách hộp thuốc chạy tới. Nhìn thấy vết thương, ông ấy lập tức lắc đầu: “Không ổn rồi, không ổn rồi. Kiếm đâm sâu quá, lão phu cứu không nổi.”
Nói xong ông ấy định đi.
Sở Tử Uyên lên tiếng trước: “Vết thương quả thực hơi nghiêm trọng nhưng cô ấy rất quan trọng đối với chúng tôi. Trần đại phu, mong ông cố gắng hết sức.”
Trần đại phu lắc đầu ngoay ngoảy. “Lão phu bình thường không chữa cho người đã hết thuốc chữa. Lúc trước ở Vân phủ sau khi nhìn thấy vết thương của Vân tiểu thư đây, ta cũng bó tay, nhưng Vân nhị tiểu thư hồng phúc tề thiên, là người duy nhất còn có thể từ Quỷ Môn Quan trở về mà lão phu từng gặp trên đời, quả là kỳ tích! Đại nạn không chết ắt có phúc về sau. Vết thương của vị cô nương này đừng trách lão phu bất tài, hãy mời danh y khác đi.”
Lúc này Sở Hàn Lâm bước tới, lên tiếng: “Bị thương nặng như vậy, Trần đại phu chữa không nổi cũng là chuyện bình thường, mời Trần đại phu ra về.”
“Ngươi…” Vân Tử Lạc thấy hắn dám xen vào chuyện của mình, phẫn nộ ngẳng đầu lên nhưng bị Sở Tử Uyên kéo tay.
Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Tử Uyên, Sở Tử Uyên khẽ lắc đầu với nàng.
Trần đại phu đón lấy bạc thưởng, thở dài ngao ngán rồi bỏ đi.
Sở Hàn Lâm quay qua hỏi Nhiếp Chính vương bên cạnh: “Nhiếp Chính vương có cách gì cứu nàng ấy không?”
Sở Tử Uyên đứng dậy cúi đầu với Nhiếp Chính vương: “Nhiếp Chính vương, từ lâu đã biết ngài y thuật cao minh. Xin ngài hãy cứu Đào Nhi, tiểu vương nợ của ngài ân tình này, ngày sau tất báo đáp.”
Nhiếp Chính vương nheo mắt lại, không đáp.
Sở Tử Uyên trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ Nhiếp Chính vương thấy chết không cứu?”
Sở Hàn Lâm cũng thở dài, nói: “Vân Tử Lạc, ngươi đừng oán bổn vương. Cô ta có thể được cứu nhưng có người thấy chết không cứu, không thể trách ta.”
Ánh mắt Vân Tử Lạc từ từ lạnh đi, băng giá nhìn Sở Hàn Lâm.
Hắn tưởng nói như vậy mình sẽ chuyển dời thù hận hay sao?
Điều nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơn là lúc này đây Tử Uyên và Sở Hàn Lâm có chung một sự ăn ý…
“Nàng có muốn ta cứu nàng ấy không?” Nhiếp Chính vương khẽ lên tiếng, ánh mắt trầm lắng, chỉ nhìn nàng.
“Muốn!” Vân Tử Lạc không chút do dự.
Dù thế nào, sự sống chết của Đào Nhi vẫn được đặt lên hàng đầu!
“Vương gia, không thể cứu được!” Quỷ Ảnh đột ngột từ sau len lên, nhào tới quỳ trước mặt Nhiếp Chính vương.
“Vương gia, thần cầu xin ngài, tuyệt đối đừng trúng gian kế của Tứ vương gia và Bát vương gia!”
Khác với vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày, lúc này đây Quỷ Ảnh gương mặt trắng nhợt như tờ giấy, vầng trán dập mạnh xuống đất.
Thật ra những gì Quỷ Ảnh muốn nói, sao Nhiếp Chính vương không hiểu?
Quỷ Ảnh thấy Vân Tử Lạc đáp dứt khoát, hoàn toàn không đoán ra chủ nhân bước tiếp theo sẽ có hành động kinh người nào. Mặc kệ Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên đứng bên, hắn cũng chẳng kiêng dè hai chữ ‘gian kế’.
“Gian kế? Ngươi có ý gì?” Sở Hàn Lâm sắc mặt tái mét, nhìn về phía Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh không đáp chỉ nhìn Nhiếp Chính vương trân trân.
Bầu không khí trong Liên Hoa Các đông cứng lại.
Vân Tử Lạc cắn chặt răng, trong lòng lạnh run.
Tới lúc này rồi, quyền lực, âm mưu vẫn không thể chạy thoát… Thế giới cổ đại, quả nhiên tàn nhẫn hơn cả hiện đại.
Nàng chỉ hận mình không biết y thuật, tự cho là mình rất giỏi, có thể tảng lờ mọi thứ. Thì ra khi thật sự tới cửa sinh tử, nàng cũng chẳng thể làm gì…
Nửa canh giờ, nửa canh giờ… Đầu óc Vân Tử Lạc có chút hỗn loạn.
Bỗng nhiên, Vân Khinh Bình kêu lên một tiếng: “A! Ta nhớ ra rồi!”
Mọi người đều hướng mắt về phía nàng ta. Cõi lòng Vân Tử Lạc càng muộn phiền bất an, không biết lúc này tỷ ta còn định giở trò gì.
Vân Khinh Bình bám vào Chu Hương định đi tới, nhưng đi được hai bước lại bị mùi máu tanh làm cho không dám nhúc nhích. Nàng ta cầm khăn tay che miệng, nói: “Trụ trì Trấn Quốc Tự là Viên Không đại sư chẳng là phải danh y ẩn mình sao? Vì sao không tìm ông ấy?”
Sở Hàn Lâm sững người, đầu mày lập tức nhíu lại, quát: “Bình Nhi, nàng hiểu cái gì, về ghế nghỉ đi.”
Sở Hàn Lâm khẽ nói: “Vết thương của Đào Nhi e là không đi xa được đến vậy.”
Quỷ Ảnh vừa nghe nói không cần Nhiếp Chính vương cứu người, vui sướng nhảy lên, kêu: “Tứ vương phi nói không sai! Thần quên bẵng mất, Viên Không đại sư y thuật còn giỏi hơn đám y phu vô dụng này nhiều. Nếu có thể giữ được một hơi thở của cô ấy, đưa tới Trấn Quốc tự thì cũng là một con đường sống. Vương gia, thần nhớ trong phủ còn ba viên Hồi Hồn Đan, thần đi lấy một viên cho cô ấy dùng.”
Dứt lời, Quỷ Ảnh đã thoát cái biến mất.
“Hồi Hoàn Đan? Lẽ nào là báu vật của Nam Xuyên? Thần dược có thể giữ được hơi thở của một người trong vòng một ngày?” Sở Hàn Lâm kinh hãi giây lát rồi bình tĩnh lại, khóe môi nở một nụ cười chế giễu: “Nhiếp Chính vương có lòng như vậy sao không tự cứu? Còn rắc rối như vậy?”
Nhiếp Chính vương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn. Vân Tử Lạc quát trước: “Sở Hàn Lâm, ngươi nói đủ chưa? Câm cái miệng đen đủi của ngươi lại!”
Sau đó nàng quay qua xin lỗi Nhiếp Chính vương: “Hồi Hoàn Đan chỉ có ba viên, nếu quý giá như vậy thì xin đa tạ vương gia.”
Nhiếp Chính vương nhìn nàng chăm chú một lát, cuối cùng hỏi: “Ta không cứu nàng ấy, nàng có giận không?”
Vân Tử Lạc ngẩn người, không ngờ chàng lại hỏi thẳng như vậy, chắc là nghe được lời khích bác của Sở Hàn Lâm mới hỏi vậy. Mặc dù có chút hụt hẫng nhưng nàng không thân không thích, có gì để giận đây?
Đối với một người xa lạ, có thể ban một viên đan dược trân quý như thế, nàng thật lòng cảm kích.
Chí ít thì tốt hơn nhiều gã Sở Hàn Lâm chỉ biết đả kích kia.
Nàng lập tức lắc đầu, mỉm cười: “Vương gia có thể ban cho ta một viên Hồi Hoàn Đan, ta đã cảm kích vô cùng rồi. Đại ơn này chỉ cảm ơn là không đủ.”
Nhiếp Chính vương mấp máy môi, định nói gì cuối cùng lại im lặng.
Khi Quỷ Ảnh quay lại, trong tay vẫn còn cầm một hộp gỗ đỏ tinh xảo…