Nhưng bề ngoài nàng vẫn không biến sắc, ánh mắt khó khăn nhìn về phía bụng nàng ta, nói: " Phải không? Chỉ sợ là, đứa bé trong bụng không phải là cốt nhục của Ý của ta"
Trước mặt người ngoài, nàng đương nhiên sẽ không chút do dự mà tuyên bố quyền sở hữu của mình.
"Ai nói là không phải?"
Lục Thừa Hoan bị những lời này kích động, nàng ta đột nhiên cao giọng, hai tay bảo vệ lấy bụng mình, những lời vốn không định nói cũng bật ra.
"Ta đúng là mang thai cốt nhục của Hách Liên ca ca, đêm đó là sinh nhật của ta, ta cùng huynh ấy ở cung nhau, ngươi thì biết gì chứ! Hách Liên ca ca không thích ta, nhưng hôm ấy huynh ấy uống say, là muốn thân thể của ta"
"Lục Thừa Hoan, ngươi đúng là vô liêm sỉ"
Vân Tử Lạc tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Nàng tin tưởng Ý, Ý sẽ không như vậy, chàng sẽ không lừa dối nàng.
Nhưng mà, nếu là uống say, ai mà còn nhớ lúc say có thể phát sinh chuyện gì.
Đang nghĩ ngời, thì đột nhiên "Bốp" một tiếng, một tát rơi trên mặt của Lục Thừa Hoan.
"Làm càn"
Nhiếp chính vương mặt trường bào đen đứng ở giữa hai người, đôi mắt phượng của chàng đã đỏ như máu chứng tỏ chàng vô cùng tức giận.
"Hạ nhân, nữ nhân bỉ ổi, Cút cho ta"
Lục Thừa Hoan hóa đá đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Hách Liên..."
"Cút! Ngươi xứng để gọi tên ta sao?"
Nhiếp chính vương không chút lưu tình, nhìn nàng ta khinh bỉ nỏi.
Lục Thừa Hoan không ngờ rằng, Hách Liên ca ca trước nay luôn lạnh lùng ít nói lại có thể nói với nàng ta những lời như thế này.
Huynh ấy nói, mình là hạ nhân, gọi mình là nữ nhân bỉ ổi, còn kêu mình cút đi, huynh ấy nói mình không xứng để gọi tên huynh ấy... NHưng mà, trong bụng nàng ta đang mang thai cốt nhục của huynh ấy...
Ánh mắt Nhiếp chính vương tối hẳn đi, chàng nâng tay phỉa lên, ánh mắt đỏ như máu, sắc mặt Lục Thừa Hoan lập tức biến sắc, nàng ta đưa hai tay ra, để giữ thăng bằng, rồi lập tức lùi về phía sau vài bước rồi chạy đi.
Đám thị vệ và nha hoàn bên cạnh lập tức đuổi theo.
Lúc này sự tức giận trong ánh mắt Nhiếp chính vương mới giảm đi đôi chút, chàng lạnh lùng nhìn bóng dáng nữ nhân chạy đi, tay gắt gao nắm chặt thành đấm.
Chàng quay đầu lại, ánh mắt đau lòng nhìn Vân Tử Lạc: " Lạc nhi, thực xin lỗi"
Nếu như không phải là vì chàng, Lục Thừa Hoan sao dám nói những lời đó trước mặt nàng.
"Không cần nói xin lỗi với ta" Tâm tình của Vân Tử Lạc bị những lời nói của Lục Thừa Hoan làm khó chịu vô cùng, nàng nghiêng mắt nhìn Nhiếp chính vương, giọng đèn nén.
"Nếu như chàng không làm chuyện đó thì không có lỗi với ta, đó là chuyện ta vui mừng nhất, còn nếu như không phải như vậy, không cần những lời LỤc Thừa Hoan nói ta cũng sẽ cảm thấy rất nhục nhã"
"Lạc nhi, nàng không tin ta sao?" Giọng Nhiếp chính vương khàn khàn, âm thanh thống khổ.
Tâm tình Vân Tử Lạc bị bộ dạng của chàng làm cho mềm nhĩn, nàng hạ thấp giọng nói: " Ý, không phải là ta không tin chàng, ta chỉ đang nghĩ, đêm đó chàng uống rượu say, có nhiều chuyện chàng không thể khống chế được, chàng có thể nói cho ta biết, chàng chắc chắn mấy phần chuyện chàng không phát sinh quan hệ cùng Lục Thừa Hoan?"
Nhiếp chính vương im lặng.
"Chàng cũng không chắc chắn phải không? Ta cũng vậy"
Vân Tử Lạc khổ sở cười một tiếng, nhưng nàng lại bước lên trước một bước, nắm chặt tay của chàng.
Mặc dù đang là mùa hè nhưng bàn tay lớn của Nhiếp chính vương lại lạnh như băng.
Nàng đau lòng, liền đưa hai tay của chàng đặt trước môi mình, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào chàng.
Nhiếp chính vương rút tay ra, mạnh mẽ ôm Vân Tử Lạc, siết chặt lấy nàng: " Lạc nhi, đừng sợ, sẽ không đâu, nàng yên tâm đi"
Giọng chàng mang theo vài phần mơ hồ nghẹn ngào.
"Ý, ta tin tưởng chàng" Vân Tử Lạc vòng tay ôm lấy eo chàng, ngước mắt nhìn chàng, nhẹ nhàng nói.
Buồn bực hai ngày này của nàng dường như đã được hóa giải.
"Lạc" Nhiếp chính vương khẽ vuốt mái tóc của nàng.
Xa xa, từ trong bụi cây, thấp thoáng một bóng dáng đang gắt gao nắm chặt tay thành đấm, oán hận nhìn hai người.
Đợi đến lúc trở lại đại điện, tâm tình Vân Tử LẠc cũng đã đỡ hơn.
Ở trên cao, Thái hậu vẫn cười tủm tỉm, bà ta nâng tách trà, nói chuyện với Vân Kiến Thụ ở bên cạnh.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Tử Lạc chỉ muốn lên kéo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bà ta xuống.
Đúng là người đàn bà thâm độc!
Nàng thề, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ 'chơi đùa' bà ta một phen! Nếu không vì sợ liên lụy Vân Kiến Thụ, nàng sớm đã làm vậy rồi.
Đợi đến khi yến tiệc tàn, nàng liền cự tuyệt lời đề nghị ở lại cung của Thái hậu, trực tiếp quay về Túy Vân Lâu.
Nhiếp chính vương cũng đi cùng nàng, hai người nói không nói nhiều với nhau, sau khi Vân Tử Lạc đi tắm chàng liền nằm ngay xuống giường.
Nhiếp chính vương thấy nàng tắm đi ra, từ trong chăn chui ra, giọng buồn bực nói: " Giường đã ấm rồi, ngủ đi"
Nói xong, liền đi về phía sau tấm bình phong, cời quần áo, dùng nước tắm còn dư lại của Vân TỬ Lạc để tắm rửa qua thân thể mình, tuyệt nhiên không có chút kiêng dè gì.
Đợi đến lúc chàng bước ra, Vân Tử Lạc đã ngồi ở đầu giường, nàng không hề buồn ngủ mở hai mắt sáng long lanh nhìn chàng.
"Lạc nhi, ngủ thôi"
Nhiếp chính vương nhảy lên giường, ôm nàng vào ngực,
"Ý, ta đã nghĩ rồi" Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên: "Ta không cần giữ lại con của Lục Thừa Hoan, đem con nàng ta xóa bỏ đi, về phần đó rốt cuộc là con của ta, ta cũng không muốn biết"
Lục Thừa Hoan ngạo nghễ vì con của nàng ta có thể là trưởng tử, vậy nàng sẽ không để nàng ta được như ý.
Vân Tử Lạc không biết rằng, lúc nàng nói những lời này, trong lòng dường như đã tha thứ cho Nhiếp chính vương.
Cho dù đứa bé kia là con của chàng, nàng cũng không muốn giữ lại nó, chỉ cần nó không được sinh ra, việc này cũng coi như giải quyết xong.
Nàng cũng không hiểu rõ vì sao mình lại làm như vậy nữa.
"Lạc nhi, nàng đừng lo, đứa bé đó nhất định không phải là của ta"
Nhiếp chính vương đặt một nụ hôn nóng hổi lên môi nàng.
"Cũng không giữ lại" Vân Tử Lạc thấp giọng nói.
"Được, nàng ngủ đi" Nhiếp chính vương vỗ vỗ lưng nàng.
"Ừm"
--
Rất nhanh liền đến sáng.
Vân Tử Lạc dụi dụi mắt, Nhiếp chính vương đã không còn ở đây, nàng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời cũng đã lên cao.
"Tiểu thư, hôm nay người đi đâu?"
Một nha hoàn của Túy vân lâu bước đến dịu dàng hỏi.
"Phía Diêu phủ vẫn không có tin tức của Linh Linh sao?"
Nàng hít một hơi hỏi.
Chuyện Linh Linh và Quỷ Mị cùng nhau mất tích đã được người Túy Vân Lâu báo lại cho nàng.
"Vẫn chưa "
Gương mặt qua gương đầu của Vân Tử Lạc có chút kinh ngạc, bọn họ là muốn làm gì đây? Cùng nhau bỏ trốn sao?
Hoa viên ở hậu viện Nhiếp chính vương phủ.
"Hách Liên, huynh cũng không dám đánh cược đứa trẻ trong bụng Hầu Hạ là con của huynh phải không?"
Tiếu Đồng ngồi dưới đắt, vẫn một thân trường bào đỏ thâm như thường lệ, trên nền cỏ xanh lại giống như một đóa hoa nở rộ, nhưng khóe miệng hắn lại mang ý cười lạnh.
Hắn không tin, đến lúc này, Hách Liên vẫn con quan tâm đến chuyện danh tiết của Lục Thừa Hoan, chỉ có thể là vì đứa trẻ trung bụng Lục Thừa Hoan chứng minh huynh ấy có thể đã sai mà thôi.
Nhiếp chính vương như bị hắn chọc giận.
"Tiếu Đồng, ngươi cho là ta làm vậy sao? Bản vương đổi ý rồi, ta sẽ để nàng ta sinh đứa trẻ này ra. Nó nhất định không phải là con của ta"
"Nếu đúng là vậy thì huynh làm thế nào?"
Tiếu Đồng cười hỏi.
"Khả năng này sẽ không xảy ra. Cho dù nó có là thật, ta cũng sẽ đích thân giết chết nghiệt chủng đó"
Giọng Nhiếp chính vương lạnh lùng vô tình như tu la từ địa ngục.
Đứa bé kia nhất định không phải là của chàng. Cho dù thực là của chàng, như vậy, trên đời này cũng sẽ chỉ có một mình Hách Liên Ý chàng biết chuyện đó mà thôi.
Chỉ cần Lạc nhi không biết là đủ rồi.
Chàng chỉ muốn, nàng an tâm.
Mặc dù biết đó là lừa gạt nàng, nhưng chàng chỉ muốn nàng chôn vùi chuyện này, sau này nàng trong lòng nàng sẽ không lưu lại khúc mắc.
Ngày hôm sau, khi Nhiếp chính vương đang ở thư phòng đọc sách thì Cảnh Hoa vương phi tức giận xông vào.
"Ý nhi, con định giải quyết chuyện Hầu Hạ thế nào?"
Hầu Hạ mặc dù không thông minh, nhưng thông qua lời bà ta, có thể biết nàng ta là người bà ta chọn.
"Không thế nào cả"
Nhiếp chính vương thong thả buông tấu chương xuống, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn bà ta nói: " Nàng ta mang thai cốt nhục của bản vương, bản vương cũng không thể không nể mặt nàng ta, tất nhiên sẽ an bài thích đáng cho nàng ta, mẫu phi cần gì phải gấp gáp chứ"
Cảnh Hoa vương phi vờ sợ vừa ngh ngờ, nhưng nhanh chóng vọt lên phía trước, đặt hai tay lên bàn, giọng không tin tưởng hỏi: " Ý nhi, con muốn làm cái gì? Hâu Hạ mang thai còn của con, là huyết mạch của hoàng thất Nam Xuyên, con không thể làm loạn được"
Bà ta cho rằng, Nhiếp chính vương sẽ không có lòng tốt như vậy, ngược lại có khả năng có thể chàng sẽ không chế Lục Thừa Hoan, muốn giết đứa bé trong bụng nàng ta.
Sắc mặt Nhiếp chính vương trầm xuống, đôi mắt phượng híp lại
Huyết mạch của hoàng thất Nam Xuyên?
Sắc mặt Cảnh Hoa vương phi đột nhiên trắng bệch, bà ta lẩm bẩm: " Hách Liên Trì.."
Người đàn ông trước mặt, giống hệt Hách Liên Trì hai mươi mấy năm về trước...