Nhiếp Chính vương cười khẽ, liếc nhìn mười sáu thị vệ trong sảnh: “Công chúa muốn mọi người đều phẫn nộ sao?”
Công chúa Trường Lạc sững người, không hiểu ý của chàng, lớn tiếng nói: “Ai dám động vào bổn công chúa?”
Nhiếp Chính vương vẫn cười nhưng cúi xuống nói với Ninh trắc phi: “Nàng tới đây cũng được nửa tháng rồi nhỉ?”
Công chúa Trường Lạc nghi hoặc một lúc: “Cô ta mới tới nửa tháng?”
“Ừm. Vậy nàng chọn một người đi.” Nhiếp Chính vương giơ tay chỉ vào đám người.
Ninh trắc phi gương mặt tái nhợt, nhưng nàng cũng biết đây là số phận không thể tránh được.
Bản thân nàng được Cảnh Hoa vương phi đưa vào phủ, cùng với nàng còn có ba tỷ muội nữa, tất cả đều bị Nhiếp Chính vương đem cho người khác.
Thân thế của họ vốn không trong sạch, chỉ vì xinh đẹp mới được Cảnh Hoa vương phi nhìn trúng, đưa tới Nam Xuyên.
Nhưng diện mạo là thứ duy nhất để các nàng dựa dẫm, lại bị Nhiếp Chính vương đem tặng một cách đơn giản, sao có thể cam tâm?
Thế mà trước khi đến đây họ đã nghe phong thanh, mấy năm trước trong số các nữ nhi bị đưa tới còn có người bị đẩy vào kỹ viện, thế nên Nhiếp Chính vương đã sắp xếp, nàng chỉ còn cách tuân theo.
Nàng tùy ý chỉ vào một thị vệ: “Hắn đi.”
Nói rồi, Ninh trắc phi bước tới, khoác cánh tay người thị vệ đó, quyến rũ nhướng mày.
Người thị vệ lập tức kích động suýt ngất, các thị vệ bên cạnh lần lượt nhìn qua bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Vậy mà công chúa Trường Lạc vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Nàng ta sửng sốt bịt miệng: “Hách Liên Ý, cô ta đang làm gì vậy?”
Nhiếp Chính vương lạnh lùng liếc nàng ta, không lên tiếng, xua tay để thị vệ kia dẫn người rời đi rồi từ từ bước lên thềm.
Công chúa Trường Lạc vội vàng bám theo truy hỏi.
Nhiếp Chính vương quay đầu lại, không chút tình cảm: “Phi tử của bổn vương không phải chỉ của một mình bổn vương!”
“Á!” Công chúa Trường Lạc kinh hoàng thất sắc: “Thế là có ý gì?”
“Thế nghĩa là…” Nhiếp Chính vương lạnh lùng liếc cô ta: “Làm phi tử của bổn vương thì sẽ bị cả đám nam nhân cùng hưởng thụ.”
Công chúa Trường Lạc ngây người: “Thật hay giả vậy?”
Nhiếp Chính vương hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Quỷ Mị câm nín, Quỷ Hình đứng ở bên kia càng tròn mắt líu lưỡi.
Lý do này của vương gia, quả là tuyệt tình!
Ai dè bọn họ đều không ngờ phản ứng tiếp theo đó của công chúa Trường Lạc lại như vậy!
“Quá tốt rồi!” Công chúa Trường Lạc thể hiện nụ cười sửng sốt và thỏa mãn: “Hách Liên Ý, ta cưới ngươi chắc rồi, như vậy cả đám nam nhân này đều là của ta?”
Nàng ta nuốt nước bọt, nhìn mười lăm người thị vệ đứng dưới với vóc dáng vạm vỡ, liên tưởng xa xôi.
Nhiếp Chính vương đờ người.
Rồi đột nhiên nhớ ra gì đó.
Lẽ nào lời đồn thổi về cô công chúa Trường Lạc này là thật… Nếu là một nữ nhi bình thường, e là đã sớm bị chàng dọa chạy mất.
Thế là công chúa Trường Lạc lại càng mãn nguyện, không ngừng tự khen mình chọn phu quân đúng đắn.
Tối nay, Vân Tử Lạc ngồi dưới ánh đèn thêu chiếc áo choàng trong tay. Qua một thời gian dài hồi tưởng, cộng thêm sự thuần thục của đôi tay Vân Tử Lạc, bây giờ cô thùa vải thêu hoa đường kim đi như mây.
Một vạt áo dài bằng lụa màu xanh lam bảo ngọc đã hiện lên trên tay nàng, nàng đang thêu hoa ngọc lan chìm, cực kỳ thanh nhã.
Khung cửa sổ khẽ động, trái tim Vân Tử Lạc rung rinh. Nàng vội vàng giấu toàn bộ kim chỉ vào trong tủ, vừa làm xong thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên.
“Lạc Nhi, ta tới rồi.”
“Ý!” Vân Tử Lạc khoác chiếc váy ngủ dáng dài tự chế màu trắng như tuyết, từ từ bước ra.
Nhiếp Chính vương mặc trường bào đen vừa quay người lại đã chết sững.
Dưới ánh đèn màu cam, người con gái mỉm cười tươi tắn, chiếc váy dài mỏng manh tới tận chân tôn lên vóc dáng đầy đặn của nàng, bả vai có hơi gầy, eo không đầy nắm tay, đôi chân trắng như ngọc bước trên nền đất.
“Lạc… Nhi…” Giọng Nhiếp Chính vương đột ngột thấp đi, gọi tên nàng cực kỳ khó khăn.
Đầu óc chàng hỗn loạn, lao nhanh tới ôm chặt lấy Vân Tử Lạc.
Nàng trông khá gầy thật ra lại rất tròn trịa, Nhiếp Chính vương hoàn toàn ngả giáp đầu hàng, cả người phiêu diêu, bế ngang Vân Tử Lạc lên, cùng nàng lăn lên giường.
“Hách Liên Ý, chàng lại muốn phát điên sao?” Vân Tử Lạc bị đè tới không thở nổi, chỉ có thể dang rộng hai tay, nằm trên giường như hình chữ ‘đại’.
“Lạc Nhi, sao nàng có thể mê hoặc ta như vậy chứ?” Trong chất giọng hơi khàn của Nhiếp Chính vương chất chứa đầy oán trách: “Sao nàng có thể mặc loại y phục này. Ta… Ta chịu không nổi.”
Vân Tử Lạc chống tay lên trán: “Loại y phục này có hề gì, chàng nghĩ nhiều rồi đấy. Ta còn tưởng công chúa Trường Lạc tới phủ rồi, chàng sẽ không đến chứ.”
“Sao có thể, Lạc Nhi, trong lòng ta chỉ có nàng. Không tới thăm, nàng nghĩ ta ngủ nổi sao?”
Nhiếp Chính vương dịu giọng, khẽ quẹt tay qua mũi nàng.
Vân Tử Lạc cười hài lòng.
Nhiếp Chính vương nhân cơ hội ấy tiến tới, đầu lưỡi quấn lấy nhau, sốt sáng triền miên. Hơi thở có chút ngang bướng của người đàn ông cuồn cuộn ập tới. Đầu óc Vân Tử Lạc choáng váng, sau đó mới từ từ thích ứng được, giơ tay níu lấy cổ chàng, hôn lại chàng.
Rất lâu sau, Nhiếp Chính vương mới buông nàng ra, khẽ thở dốc.
“Lạc Nhi, lần sau đừng mặc như vậy nữa.” Nhiếp Chính vương vừa cảm thấy hưng phấn vừa khó xử muôn phần. “Nhưng khi nào nàng lấy ta rồi, nàng còn có thể mặc ít hơn.”
Vân Tử Lạc hơi đỏ mặt, dịu dàng nhìn chàng: “Chàng nghĩ đi đâu vậy?”
“Chỗ này.” Nhiếp Chính vương lật người đối diện nàng, kìm lòng không đặng bắt lấy tay nàng đặt lên nơi sớm đã căng phồng của mình.
“Á!” Vân Tử Lạc sửng sốt hét lên, xấu hổ đỏ bừng mặt. “Hách Liên Ý, sao chàng có thể như vậy!”
Nhiếp Chính vương chịu không nổi nữa, vùi mặt xuống cổ, áp má mình vào má nàng, gò má chàng cũng nóng kinh người.
“Chỗ đó của ta khó chịu lắm, đều là lỗi tại nàng! Lạc Nhi, haiz…”
Thấy điệu bộ này của chàng, Vân Tử Lạc vừa thương vừa xót, không nói gì nữa.
Hai người yên lặng một lúc, lại cảm thấy trên chân giật giật, Vân Tử Lạc cuối cùng vẫn không chịu được cảm giác tò mò đang rượt đuổi, liền giơ tay ra, sờ sờ lên chỗ đó.
Cả người Nhiếp Chính vương lập tức trở nên hưng phấn.
“Lạc Nhi…”
Tiếng gọi chất chứa kỳ vọng, chàng ôm chặt eo Vân Tử Lạc, nhìn vào mắt nàng nồng nàn tình cảm, hôn nhẹ lên trán nàng.
Nghe tiếng gọi của chàng, lòng Vân Tử Lạc sớm đã được trút đầy mật ngọt, bàn tay kia cũng như bị ma xui quỷ khiến, phủ lên chỗ gồ.
“Dễ chịu quá, Lạc Nhi, nàng sờ nó đi, dễ chịu thật!”
Nhiếp Chính vương cong chân lên, qua lớp vải, chàng nhẹ nhàng cọ cọ nó vào lòng bàn tay Vân Tử Lạc, bất mãn gọi: “Lạc Nhi…”
Tiếng gọi ấy làm Vân Tử Lạc lại mềm lòng.
“Ý…” Nàng ngước lên nhìn chàng, dạt dào tình ý.
“Lạc Nhi…” Nhiếp Chính vương càng sát lại gần nàng hơn, mở to đôi mắt phượng nhìn nàng.
“Ý, chàng đúng là một đứa trẻ.” Lòng Vân Tử Lạc đong đầy tình yêu, vuốt ve nhẹ nhàng lên cằm chàng: “Là một đứa trẻ to xác, một đứa con nít chỉ thuộc về ta.”
Chàng lúc này không còn cái uy nghiêm lạnh lùng của ban ngày, càng không còn phong thái xa cách, hờ hững, chỉ còn lại tình cảm, chỉ còn lại đậm sâu, chỉ còn lại dựa dẫm cùng quấn quýt.
Khóe môi Nhiếp Chính vương chỉ hiện lên những nụ cười hạnh phúc: “Lạc Nhi, chỉ có nàng nói ta là trẻ con.”
Vân Tử Lạc hạnh phúc dựa vào lòng chàng: “Không được sao? Đúng thế mà, đúng thế!”
“Phải phải phải.” Giọng Nhiếp Chính vương đã cưng chiều tới độ sắp chảy nước đến nơi. Chàng hôn loạn trên trán nàng, biểu đạt tình ý không thể giãi bày.
Khi cảm nhận được thứ nóng bỏng dưới tay vẫn không ngừng gia tăng kích thước, nàng ngước lên, sửng sốt trong lòng.
Nàng vội thu tay về nhưng bắt buộc phải nghĩ cách khiến chàng chú ý vào chuyện khác.
Nàng vội nói: “Ta đi lấy thứ này.”
Rồi từ trên giường lao nhanh xuống.
“Lạc Nhi!”
Nhiếp Chính vương đang hưởng thụ thoải mái, Vân Tử Lạc chớp mắt đã biến mất. Chàng cảm thấy vòng tay trống trải, cũng xuống giường theo bản năng.
Khi Vân Tử Lạc từ phòng ngoài đi vào, trên người đã mặc thêm chiếc áo giữa, quấn mình thật chặt.
Vân Tử Lạc thầm thở dài, sau này vẫn nên mặc cái này là hơn.
“Lạc Nhi…” Nhiếp Chính vương cười ra nước mắt, dang rộng hai tay, dịu dàng gọi: “Qua đây.”
Vân Tử Lạc ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, bưng cốc nước uống một ngụm.
Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới cảm thấy khát, bước chân trần qua, ngồi xổm trước mặt Vân Tử Lạc, cầm lấy cốc nước của nàng, cũng uống mấy ngụm rồi thêm nước vào trong bình trà.
Chàng ngước mắt nhìn ngang Vân Tử Lạc, bỗng phát hiện một vẻ u ám bao trùm gương mặt nàng.
“Sao vậy?” Chàng dè dặt hỏi.
Vân Tử Lạc bĩu môi, vẻ mặt ấm ức: “Ý, hôm nay có người ức hiếp ta.”
Sắc mặt Nhiếp Chính vương nhanh chóng thay đổi, mới đó đã lạnh hẳn đi, buột miệng nói: “Kẻ nào?”
Vân Tử Lạc không đám, chỉ hậm hực thể hiện sự khó chịu.
Để di dời sự chú ý của chàng, nàng đã nghĩ ra chiêu này.
Quả nhiên hữu dụng, suy nghĩ của chàng lập tức chuyển hướng.
Thấy Vân Tử Lạc tủi thân, lòng Nhiếp Chính vương tựa như có một lưỡi dao đục khoét, đau nhói tận tim. Chàng bất chợt đứng dậy, bế Vân Tử Lạc lên chân một cách thương yêu rồi xoay người ngồi lên ghế thái sư.
Chàng ôm chặt người con gái, ra sức hôn lên môi nàng, dịu dàng hỏi: “Lạc Nhi, nói cho ta biết đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Tử Lạc cảm nhận được chỗ đó không còn phản ứng nữa, cười thầm trong lòng, trốn vào lòng chàng, ngước mắt nhìn chàng.
Nhiếp Chính vương sốt ruột: “Mau nói!”
“Nói rồi thì sao chứ.” Vân Tử Lạc cố tình nói: “Kẻ đó làm việc dưới tay chàng, có nói chàng cũng sẽ không phạt hắn. Vả lại hắn cũng chẳng làm gì ta, chỉ mắng ta vài câu.”
“Cái gì?” Sắc mặt Nhiếp Chính vương không thể u ám hơn, khớp ngón tay kêu răng rắc: “Ai dám mắng Lạc Nhi của ta? To gan như vậy! Bổn vương sao có thể tha cho hắn!”
Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy lòng đầy mật ngọt.
Nàng níu lấy cổ chàng, nũng nịu hỏi: “Thật sao? Ta mà nói chàng thật sự sẽ không tha cho hắn chứ? Nghe nói chàng trọng dụng hắn lắm.”
Người con gái trong lòng treo mình vào cổ chàng, cơ thể mềm yếu dựa vào lồng ngực rắn chắc của chàng. Nhiếp Chính vương đã mãn nguyện vô hạn, khóa chặt eo nàng, cưng chiều hỏi khẽ: “Còn chẳng bằng đầu ngón tay của Lạc Nhi, Lạc Nhi muốn sao ta sẽ làm cái đó.”
“Vậy giết đi.” Vân Tử Lạc khẽ nói.
“Ừm, giết.” Nhiếp Chính vương nói theo lời nàng.
“Chém đầu.”
“Được, chém đầu.”
“Băm nát?”
“Được, băm nát.”
Vân Tử Lạc phì cười, véo má chàng: “Tiểu Ý Ý, ta có phải Đát Kỷ đâu!”
Nhiếp Chính vương nghi hoặc hỏi: “Đát Kỷ là ai?”
Vân Tử Lạc bèn giải thích: “Đát Kỷ là một vương phi được sủng ái ở thời cổ đại, thích nhất là giết người, nghĩ ra đủ mọi cách thức tàn độc nhất để giết người. Vị quân vương kia rất sủng ái nàng ta, cũng để mặc cho nàng ta làm bậy, kết quả đất nước bị diệt vong.”
Nhiếp Chính vương cười khẽ: “Có quốc gia như vậy à?”
“Có mà.” Dĩ nhiên Vân Tử Lạc biết ở đây thì không có.
Nhiếp Chính vương lắc đầu, hơi nhướng mày, bờ môi cong cong, quẹt mũi nàng: “Nha đầu ngốc, bản thân vị vua đó không biết quản lý triều chính mới khiến đất nước diệt vong, liên quan gì tới nữ nhân kia?”
Vân Tử Lạc không ngờ chàng nghĩ vậy.
Nhiếp Chính vương đột ngột thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn nàng, nói rõ ràng từng chữ: “Nếu ta làm vua, nàng sẽ là Đát Kỷ của ta.”
Vân Tử Lạc sững người, cảm nhận được hạnh phúc tràn ra trong lòng, khóe môi chợt rướn lên.
“Ý, đã không sao rồi. Kẻ đó đã bị ta giáo huấn rồi, nếu còn tái phạm, ta sẽ nói với chàng.”
Nhưng Nhiếp Chính vương không đồng ý, hỏi lại lần nữa, thấy Lạc Nhi quả thật không nói, đành tạm thôi.
Chàng quay lại, tựa trán mình vào trán nàng, tình cảm nói: “Lạc Nhi, ta ôm nàng ngủ được không?”
“Ừ.”
Nhiếp Chính vương bế nàng lên chiếc giường lớn, cả hai người mặt đối mặt nằm xuống.
Hai bàn tay một lớn một nhỏ, nắm chặt lấy nhau.
“Ý, chàng kể chuyện cho ta nghe đi.” Vân Tử Lạc mở mắt nhìn trần nhà, đề ra một yêu cầu vô lý.
“Kể chuyện?” Nhiếp Chính vương khó xử: “Cái này ta không rành.”
“Kể đại một chuyện, ta không ngủ được.”
Nhiếp Chính vương trầm tư giây lát, nói: “Được!”
Giọng nói ấm áp trầm trầm nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Trước đây có một cô bé, không thích nói, không thích đùa giỡn, ngày nào cũng ngồi trong viện của mình. Phụ thân tìm một người chuyên tới dạy nàng viết chữ vẽ tranh, gảy đàn đánh cờ. Có một ngày, nàng chơi cờ say sưa, quên hết tất cả, bữa trưa không ăn cơm, nha hoàn đặt một đĩa bánh hình tròn bên cạnh nàng. Nàng cầm lên ăn ngay, kết quả cho lên miệng lại không sao cắn được…”