"Lạc..." Nhiếp chính vương đỡ nàng dậy, tỳ trán rộng của mình vào trán trơn bóng của nàng, hai mắt gần nhau trong gang tấc.
Ánh mắt Nhiếp chính vương đầy vẻ luyến tiếc, không muốn rời đi, như dù sao cũng không thể không đi được, chàng chỉ ngây ngốc nhìn nàng.
Quỷ Hồn lại gọi chàng lần nữa, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành biết kiên trì nhắc nhở Nhiếp chính vương.
"Chàng đi đi" Vân Tử Lạc buông chàng ra, nói
"Để Quỷ Hồn đưa nàng trở về, nó sẽ ở lại Vân phủ bảo vệ nàng" Nhiếp chính vương biết chuyện cấp bách, hôn lên trán nàng một nụ hôn sâu rồi đứng dậy rời giường.
"Ta nói rồi, ta không cần ai bảo vệ" Vân Tử Lạc chu môi, đứng dậy theo chàng, tiện tay sửa lại mái tóc rối.
"Ngoan ngoãn, nghe lời ta" Nhiếp chính vương nhịn không được lại khom lưng hôn môi nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của nàng, dục vọng lại muốn bùng cháy.
Chàng khó khăn đè nén dục vọng, sửa sang lại trường bào, rồi gọi Quỷ Hồn đến.
Không đề cập đến chuyện bảo Quỷ Hồn đưa Vân Tử Lạc về phủ, Quỷ Hồn nhắc Nhiếp chính vương đã chuẩn bị Hắc phong ngoài cửa phủ. Hắc phong tiến về phía hoàng cung.
Nửa canh giờ sau đã đến Bảo Đức Cung.
Trong cung, sắc mặt Cảnh Hoa vương phi không tốt đang ngồi ở ghế thái sư trong tẩm điện, trong tay đang cầm một tờ giấy, mày liễu chau chặt.
"Mẫu phi, là tin tức từ Nam Xuyên sao?"
Nhiếp chính vương vừa tới cửa đã lên tiếng hỏi.
"Con xem một chút đi" Cảnh hoa nâng đôi bàn tay trắng nõn đưa tờ giấy trong tay cho Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương đọc qua tờ giấy, mày kiếm chau lại, trên mặt như có một con bão táp vừa lướt qua, chàng lạnh lùng nói: " Ta biết rồi, lập tức chuẩn bị đi"
--
Sau khi từ phủ Nhiếp chính vương trở về, Vân Tử Lạc gặp nhà mẹ đẻ của Chu thị đến chúc mừng bà ta, bọn họ tập trung đông đúc ở đại sảnh, không khí xem ra cũng rất vui vẻ, chu thị mặt tươi như hoa.
Vân Tử Lạc trầm mặc đi thẳng vào trong tiền viện, cũng không muốn Vân Kiến Thụ bận tâm nên trực tiếp đi thẳng về Lê Uyển.
Mấy ngày trước Tiếu Đồng đã đưa kết quả nghiệm huyết cho nàng.
Hải Yến thực sự là con gái ruột của Chu thị,
Khó trách nàng luôn cảm thấy, Chu thị đối xử với Vân Hạo vô cùng nghiêm khắc! Lúc đầu nàng còn tưởng bà ta muốn tốt cho Vân Hạo,giờ chân tướng đã rõ, mọi chuyện cũng dễ hiểu thôi!
Căn bản không phải con trai ruột làm sao có cái gọi là thân tình.
Nhưng rõ ràng bà ta biết Hải Yến là con ruột mình, Hải Yến cả ngày ở Vân phủ, lúc gặp mặt bà ta cũng không có thái độ gì, vờ như không thấy.
Người đàn bà này cũng thật vô tình!
Buổi trưa không có việc gì, Vân Tử Lạc quan thăm Vân Hạo một lát, Ngô Đại không giống nàng, mỗi ngày đều dạy kiếm thuật cho Vân Hạo, dường như muốn bồi dưỡng nó đệ ấy thành môt cao thủ võ lâm thực sự vì vậy áp dụng phương thức dạy bảo rất nghiêm khắc với Vân Hạo.
Cả đầy tớ của phủ Vân Hạo đều bị hắn mua chuộc, cho nên phần lớn thời gian Vân Hạo đều chỉ luyện võ, mỗi này mệt mỏi như vậy nên sách đệ ấy cũng không muốn xem.
Vân Tử Lạc thấy thế không khỏi đau lòng.
Nhưng nàng hiểu được đạo lý: muốn không bị người khác bắt nạt thì bản thân phải cố gắng gấp mười hai mươi lần.
Nếu như không có quá trình khổ luyện vất vả thì làm sao có ngày thành công.
Dùng xong cơm tối, nàng muốn lên giường sớm một chút, lúc này ngoài trời đang mưa lun phun, hạt mưa rơi xuống ô cửa sổ nghe tí tách tí tách, gió lạnh thổi làm cành lê trong Lê Uyển đung đưa...
Nàng vừa mới nằm xuống giường, thì bên cửa sổ vang lên tiếng động.
"Ai?" Vân Tử Lạc bật dậy, lúc này đèn còn chưa thắp.
Song cửa sổ " Kẽo kẹt" một tiếng, một bóng đen nhảy vào trong phòng.
"Lạc nhi, là ta" Nhiếp chính vương trầm giọng nói, một thân trường bào màu bạc đã đi đến cạnh giường,
"Ý" Ánh mắt Vân Tử Lạc sáng ngời, vén chăn vừa định xuống giường lại bị Nhiếp chinh vương đè xuống.
Chàng thấy nàng đang mặc bộ quần áo ngủ màu trắng mòng tanh, bèn ôm nàng trở lại trong chăn, giọng trách cứ: " Không lạnh sao? Bên ngoài trời đang mưa, đừng để cảm lạnh"
Vân Tử Lạc nhấp mắt nhìn chàng.
Nhiếp chín vương thấy một góc chăn bị tung lên, ánh mắt ấp áp rồi sau đó thở dài một hơi, duỗi tay vuốt ve gò má của nàng.
"ta tới là để tạm biệt nàng"
Nói rồi chàng lại thở dài một hơi nữa
Tâm trạng Vân Tử Lạc chùng xuống, " Chàng đi đâu?"
"Trở về Nam Xuyên"
"Bây giờ ư?" Giọng Vân Tử Lạc có chút mất mát ngay cả nàng cũng không phát hiện ra.
"Ừm" Nhiếp chính vương ngồi xuống đầu giường,đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Rất lâu sau chàng mới mở miệng nói tiếp: " Bên ấy có chút chuyện, ta phải về xử lý, lần này đi, lâu thì phải mất mấy tháng, chuyện trong kinh thanh ta đã sắp xếp ổn thỏa, Quỷ Hôn và Quỷ Hình sẽ ở lại, Quỷ Mị sẽ theo ta trở về"
Quỷ Mị là người cơ trí nhất trong tứ quỷ, cho nên Nhiếp chính vương mới mang theo hắn
"Mấy tháng" Vân Tử Lạc mất mát.
Chàng phải đi mấy tháng?
"Ngựa trở về đó cũng sáu bảy ngày, nếu mọi chuyện thuận lợi, còn nếu bất lợi thì có thể lâu hơn. Nếu mọi chuyện ở Nam Xuyên dễ giải quyết một tháng ta sẽ trở lại"
Nhiếp chính vương nói, mắt phượng tràn đầy luyến tiếc.
"Trong kinh thành sẽ không có chuyện gì sao?" Vân Tử Lạc lo lắng hỏi.
"Sẽ không, nàng yên tâm. Ngày mai Sở Tử Uyên đã trở về kinh thành, hắn có thể giải quyết một số chuyện. Quỷ Hồn làm việc chắc chắn, Quỷ Hình giao thiệp rồng, ta còn bố trị ám vệ khắp nơi, Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên cũng không dám hành động khinh suất, ta đã sắp xếp trước, tạm thời có thể ứng phó được ba tháng"
Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ nhìn chàng thật lâu, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
"Lạc nhi, ta muốn biết nàng đang nghĩ gì" Nhiếp chính vương cúi đầu hỏi nàng.
"Ta đợi chàng" Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nói.
"Nhiếp chính vương Ừm một tiếng, trong lòng tràn đầy cảm động, nghiêm túc gật đầu với nàng, " ta đi đây, nàng ở lại phải tự chăm sóc mình cho tốt, mọi việc đã có Quỷ Hồn, nó sẽ luôn bên cạnh nàng"
Giải quyết xong mọi chuyện, chàng mới xoay người đi, vừa đi được vài bước liền quay đầu đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn người con gái, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng.
Vân Tử Lạc chua xót trong lòng.
Suốt cả đêm, bên ngoài trời mưa nàng cứ thế ngồi nghe tiếng mưa đến sáng.
Sáng hôm sau, vừa mới ngủ được một lúc, trong nội viện liền truyền đến tiêng Diêu Linh Linh kêu lớn: " Lạc nhi! Lạc nhi!"
Nàng mở mắt, xuống giường.
Diêu Linh Linh đi vào phòng liền đi đến bên cạnh bàn trang điểm, hỏi: " Tỷ có biết Nhiếp chính vương và Quỷ Mị trở về Nam Xuyên không?"
"Đương nhiên ta biết" Vân Tử Lạc miễn cưỡng chải đầu, càng nghĩ càng xót xa.
"Nhiếp chính vương vì sao dẫn theo huynh ấy?" Diêu Linh Linh uất ức hỏi.
"Vì hắn làm được nhiều việc, biết nhiều thì khổ nhiều"
"Nhưng Quỷ Mị nói có thể mấy tháng nữa mới trở lại! Lần này huynh ấy đi, liệu có thay lòng đổi dạ không?" Diêu Linh Linh nóng này.
"Muội không tự tin vậy sao?" Vân Tử Lạc liếc nhìn muội ấy.
Diêu Linh Linh đỏ mặt, lè lưỡi nói: " Không phải muội không tự tin, mà muội với huynh ấy quen biết thời gian ngắn, nhưng dù Quỷ Mị không thay lòng liệu Quỷ gia có nhân cơ hội này tìm vợ cho huynh ấy không? Huunh ấy nói với muội, Quỷ gia rất xem trọng hôn sự của huynh ấy"
Vân Tử Lạc nhịn không được cười, Diêu Linh Linh ngồi lên giường: " Tỷ còn cười! Lạc nhi, muội quyết định rồi, muội cũng đi Nam Xuyên"
"Muội đi Nam Xuyên" Vân Tử Lạc dừng chải đầu, hỏi.
"Đúng vậy, vừa hay muội cũng muốn đi xem quê hương của huynh ấy, xem xem nhà Quỷ Mị đến cuối cùng là như thế nào? Lạc nhi, tỷ có muốn đi cùng muội không?"
Một câu nhà họ, quê hương họ làm cho Vân Tử Lạc có chút xúc động.
Nam Xuyên, quê hương Hách Liên Ý, là nơi Hách Liên Ý sinh ra và lớn lên, đến cuối cùng là nơi thế nào?
Nơi chàng sống trước kia thế nào?
"Được, ta đi cùng với muội, dù sao thân thủ muội còn kém, để muội đi một mình ta không yên tâm" Vân Tử Lạc vừa búi tóc vừa nói.
"Chậc, chậc... Lạc nhi, tại sao tỷ không nói là mình cũng muốn đi xem quê hương Hách Liên Ý đi? Ta không tin, lần này hắn đi mấy tháng mà tỷ không nhớ"
Diêu Linh Linh lập tức trêu ghẹo nàng.
Gò má Vân Tử Lạc ửng dỏ, thản nhiên nói: " Thế thì đã sao? Vậy khi nào xuất phát"
Diêu Linh Linh nghiêm túc nói: " Buổi chiều đi, giờ muội quay về chuẩn bị"
"được, ta cũng phải sắp xếp chút chuyện"
Tiễn Diêu Linh Linh ra đến cửa phủ, Vân Tử Lạc liền đến Túy Vân lâu, bàn giao hết mọi chuyện cho Trương thúc, rồi để Ngô Đại đến đây giúp đỡ.
Ở Vân phủ nàng giao chuyện của Vân HẠo cho Ngô Đại.
Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa nàng mới viện lý do để xin phép Vân Kiến Thụ.
Vân Kiến Thụ không biết nàng muốn đi Nam Xuyên, còn tưởng Vân Tử Lạc ở Vân phủ mười mấy năm buồn chán muốn ra ngoài cho khuây khỏa, lại nhớ đến Vân Tử Lạc thân thủ phì phàm, đầu óc ở trí, tính cách độc lập biết không thể ngăn cản được nên đồng ý cho nàng đi.
Nhưng mà buổi chiều đợi mãi vẫn không thấy Diêu Linh Linh đến.
Vân Tử Lạc ngồi xe ngựa đến Diêu phủ hỏi, người canh cửa lại nói Diêu Linh Linh theo Diêu đại nhân đến Ngụy phủ tham dự yến tiệc chưa quay về.
Ngụy phủ? Nhà Ngụy Thành.
Vân Tử Lạc kéo rèm xuống, suy nghĩ một lúc rồi bảo phu xe: " Đánh xe đến Ngụy phủ"
Ha ha, nàng thực muốn xem Ngụy Thành hiện tại như thế nào, vừa hay tìm Linh Linh luôn.
Đến phủ Ngụy gia, xe ngựa dừng ở bức tường bên cạnh, Vân Tử Lạc lập tức xuống xe, ngắm nhìn bốn phía, sau đó dẫm chân lên xà ngang xe ngựa, thân mình nhảy lên một cái, vọt qua tường vào bên trong.
Ngụy Phủ là nhà cổ, diện tích không lớn lắm, nhưng bên trong được xây dựng rất đặc biệt.
Đi theo một đường đến hậu viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Diêu Linh Linh.
"Ngươi bây giờ là gì của ta? Chuyện của ta không cần ngươi lo"
Vân Tử Lạc nhanh chóng đi về hướng đó.
Giọng điệu người đàn ông vờ buồn rầu vang lên: " Ta chỉ quan tâm tương lai của Diêu đại tiểu thư mà thôi, không ngờ răng, ngươi đường đường là một thiên kim đại tiểu thư thế mà lại xứng với một tên nô tài"
Vân Tử Lạc nhìn qua, nhìn thấy Ngụy Thành đang ngồi trên xe lăn, lời nói ra hết sức khó nghe.
"Ngươi.." Diêu Linh Linh tức giận, chỉ ngón tay về phía Ngụy Thành: " Nô tài thì đã sao? Nô tài cũng còn hơn một tên tàn phế"
"Cái gì? Ngươi nói ta là phế nhân"
Ngụy Thành bị xúc phạm lòng tự trọng, tức giận đến đỏ bừng mặt.
Sắc mặt hắn tay đổi, tay chân lại không thể cử động, liền nghiến răng nghiến lợi, môi dưới cũng bị cắn đến bật máu: " Diêu Linh Linh, cô muốn chết sao?"
Hắn tức giận mắng mỏ, tay đặt lên tay vịn, chạm vào thứ gì đó,một tiếng ":Ầm" vang lên.
Không hay rồi! Vân Tử Lạc nhớ tới xe lăn mình làm cho Vân Kiến Thụ, nhìn lại động tác này của Ngụy Thành lập tức nhảy ra, tay phải kéo Diêu Linh Linh sang một bên.
"Soạt Soạt..." Bốn tiếng vàng lên, bốn mũi tên bay tới chỗ Diêu Linh Linh vừa đúng, cắm phật lên mặt đất.
Lực đạo cực lơn, mũi tên xuyên qua đất cũng xuyên được nửa tấc.
Diêu Linh Linh tìm được đường sống từ chỗ chết, kinh hãi, quên mất vân Tử Lạc ở bên cạnh, chỉ tay về phía Ngụy Thành hét lớn: " Ngươi, người.. ngươi muốn giết ta?"
Nhìn thấy Vân Tử Lạc, sắc mặt Ngụy Thành càng thêm vặn vẹo, hắn nhìn về phía nàng không nói lời nào, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Vân Tử Lạc nhếch môi từ từ nói: " chính mình không có bản lĩnh, lại đi ra tay với một người không có võ công, ngươi không gọi là phế nhân thì là gì?"
Ngụy Thành nghe vậy cực lỳ nhẫn nhịn, hắn luôn nhắc nhở mình nữ nhân này là người Nhiếp chính vương yêu nhất, hắn không thể đụng tới nàng, nếu không, cả Ngụy gia khó mà giữ được mạng.
"Lạc nhi, tỷ đến rồi" Diêu Linh Linh lúc này mới chú ý đến nàng.
Vân tử Lạc gật đầu nhìn về phía Ngụy Thành cười mỉa mai, từ từ nói: "Linh Linh sao muội không nói cho hắn biết, Quỷ mị không phải là nô tài, Quỷ mị là người của gia tốc Quỷ gia ở Nam Xuyên, phục vụ bên cạnh thế tử Nam Xuyên, dưới một người trên vạn người. Địa vị cao quý như vậy không phải người tầm thường như con trai một thống lĩnh có thể so sánh được"
Con ngươi Ngụy Thành như bốc hỏa, nhìn chằm chằm vào hai người.
Diêu Linh Linh hừ một tiếng.
Vân Tử Lạc kéo tay Linh Linh, " Linh Linh, muội xứng đáng với người ưu tú như Quỷ Mị, còn có một số người cũng không xứng đáng xách giày cho Quỷ Mị"
Ngụy Thành nghe vậy phẫn nộ đến khó chịu tựa hồ muốn thiêu đốt hắn! Cuối cùng nhịn không được hét lớn: " vân Tử Lạc, tay chân của ta vì ngươi mà thành ra như vậy, ngươi còn dám chê bai ta"
"ta không vừa mắt với đàn ông ức hiếp phụ nữ" Vân Tử Lạc lạnh lùng luếc mắt về phía hắn.
Ngụy Thành cố nén giận: " chuyện của ta và Linh Linh ngươi đừng có nhúng tay vào! Ngươi cũng tự động bò lên giường Nhiếp chính vương cũng đừng cho là mình hơn người! Một ngày nào đó Nhiếp chính vương cũng chơi chán ngươi thôi!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc tối hẳn đi, không nghe được tiếng bước chân của nàng, chỉ nghe một tiếng " Bốp bốp" giòn tan, nàng đã xuất hiện trước xe lăn của Ngụy Thành, thẳng tay tát hắn hai cái.
"Ngươi không phục sao? Dù Nhiếp chính vương chơi đùa với ta, ta cũng có thể đem ngươi chơi đùa tới chết"
Vân Tử Lạc cười: " Huống hồ, bây giờ trêu đùa ngươi cũng không cần Nhiếp chính vương ra tay. Ngươi cả hai đầu ngón tay còn không cử động được thì làm được gì!"
Nói xong chàng bắt lấy tay Ngụy Thành nắn ra phía sau, Hai tiếng "Rắc rắc" vang lên, tay Ngụy Thành bị bẻ gẫy.
"Á" Ngụy Thành nhịn không được hét lớn.
"Lạc nhi" Diêu Linh Linh lo lắng gọi nàng.
Vân Tử Lạc chau mày,nói: " Dẫn theo hắn đi cùng, ta muốn cho hắn thấy, đến cuối cùng là Nhiếp chính vương ma cao một thước hay ta đạo cao một trượng"
Mà lúc này, thị vệ quanh phủ nghe được tiếng động bên trong hậu viện vội vã chạy vào.
"Kẻ nào?"
"Thiếu gia?"
"Diêu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?"
Bọn thị về nhìn Ngụy Thành hai gò mà đỏ như máu, đầu cúi gắm, vẻ mặt đau đớn thống khổ, không khỏi run sợ.
"Thành nhi!" Giọng điệu già nua truyền đến, Ngụy thừa tướng lảo đảo chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức choáng váng.
Diêu đại nhân và mầy vị đại thần khác thấy có chuyện bất thường cũng chạy theo đến hậu viện. "linh Linh, Ngụy Thành bị ai đánh?" Diêu đại nhân hỏi Diêu Linh Linh.
Diêu Linh Linh nháy mắt với ông ấy vài cái, ý bảo ông đừng hỏi.
"Nhị tiểu thư" Một giọng trầm vang bên tai Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc quay đầu nhìn lại, là thị vệ trưởng của đám thị vệ vừa xông vào, mặc y phục của gia tướng Ngụy phủ.
"ta là người của vương gia phái đến giám sát Ngụy Thành. Cô yên tâm đi, có ta ở đây,cho dù cô giết hắn rồi, Ngụy đại nhân ngay cả cái rắm cũng không dám phóng"
Thị vệ trưởng hạ thấp giọng nói với nàng.
Mặc dù ngôn ngữ hơi thô lỗ, nhưng Vân Tử Lạc nhìn không được nhếch môi cười, gật đầu nói:" Ta muốn mang hắn đí"
"Không thành vấn đề" thị vệ trưởng vỗ ngực đi lên, trầm giọng nói: " Ngụy thừa tướng ta có một số việc muốn nói với ông"
Ngụy Thành ngẩng đầu nhìn đám người mới tới một cái rồi lại cúi đầu, dwuongf như không muốn nói nguyên nhân, mà trên thực tế hắn cũng không dám nói
Nửa giờ sau, Ngụy thừa tướng sắc mặt tái nhợt theo thị vệ trưởng ra ngoài, ánh mắt hắn ta dán lên người Vân Tử Lạc.
Thị vệ trưởng quát lớn: " Người đâu mang Ngụy thiếu gia đi"
Vân Tử Lạc nắm chặt tay Diêu Linh Linh, ý bảo muội ấy rời đi, Diêu linh Linh vội vàng thì thầm với Diêu thừa tướng vài câu rồi cùng nàng đi ra ngoài.
Thị vệ trưởng lập tức chạy theo nàng: " Nhị tiểu thư? Nguy thành đã được đưa lên xe, cô muốn đưa hắn đi đâu?"
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đã sắp xếp lộ trình, bèn nói: " Đưa hắn đến cửa thành Nam, xe ngựa của chúng ta lát nữa sẽ đi qua đó"
"Được" Thị về trưởng đáp ứng nàng.
Vân Tử Lạc quay đầu hỏi Diêu Linh Linh: " Sự việc của Ngụy Thành là thế nào? Kể cho ta nghe"
Diêu Linh Linh sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi kể cho Vân Tử Lạc nghe