“Đi thôi, ba mẹ còn ở nhà chờ chúng ta trở về đấy.” Bàn tay Tiếu Đồng ôm chặt vòng eo của Văn Mân, thản nhiên hướng tới Khương Bạch San và Phó Thiên Húc đang đứng trước mặt gật đầu một cái, cất bước chuẩn bị rời đi.
Trong lòng Khương Bạch San rất tỏ mò Văn Mân là kiểu người như thế nào, cũng rất muốn biết cô làm thế nào chịu đựng được tính tình quái gở của Tiếu Đồng mà cùng anh kết hôn, chỉ là cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiếu Đồng, liền đem tất cả nghi vẫn giữ lại trong lòng, cô cũng không phải không hiểu đắc tội Tiếu Đồng, về sau ở phòng thí nghiệm khẳng định sẽ không yên ổn.
Cho đến khi ngồi vào xe, Văn Mân vẫn còn chưa kịp định thần lại từ cú sốc nhìn thấy Khương Bạch San, cô ngồi sững sờ, thậm chí lúc Tiếu Đồng cúi người giúp cô cài lại dây an toàn cũng không phát hiện được.
Khương Bạch San, cô ấy như thế nào lại kết hôn với người khác? Vì sao trông cô ấy có vẻ một chút ý tứ đối với Tiếu Đồng cũng không có? Còn nữa, người đàn ông tên Thiên Húc bên cạnh cô ấy là ai? Sau này lại đi đâu mất?
Đúng vậy, Khương Bạch San chính là vợ sau của Tiếu Đồng ở kiếp trước, lúc Tiếu Đồng nhận được giải Nobel, là người ngồ ở dưới khán đài vẻ mặt tươi cười sáng lạn, là người mà Tiếu Đồng đã nói lời cảm ơn.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bởi vì cô sống lại, vận mệnh của Khương Bạch San cũng thay đổi sao?
"Nhóc."
Trên tay đột nhiên truyền đến hơi ấm còn có cảm giác bàn tay bị nắm chặt rốt cục làm cho Văn Mân từ hoảng loạn khôi phục tâm trí, cô nghiêng đầu nhìn sang Tiếu Đồng bên cạnh, lại nhìn thấy trong ánh mắt anh chứa đầy nghi hoặc và lo lắng.
“Em biết Khương Bạch San!?” Đây là một câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần khặng định.
“Không, em…không biết.” Giả vờ như muốn điều chỉnh lại dây an toàn, Văn Mân rút lại bàn tay đang bị Tiếu Đồng nắm chặt, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ, từ khi sống lại tới nay, cô vẫn luôn cố ý quên đi người phụ nữ tên Khương Bạch San này, cô muốn bên cạnh Tiếu Đồng, muốn cứu vãn hạnh phúc của mình, cho nên lừa mình dối người tự nhủ rằng, Khương Bạch San người này không hề tồn tại.
Nhưng hôm nay, cô ấy lại đột ngột xuất hiện lần nữa trong cuộc sống hôn nhân của cô và Tiếu Đồng, tựa như trời cao nhắc nhở cô, hạnh phúc hiện tại của cô, tình yêu hiện tại, còn có cuộc hôn nhân hiện tại đều là trộm được, là trộm lấy từ trên tay Khương Bạch San.
Tiếu Đồng nhíu mày nhìn Văn Mân bên cạnh đang trầm mặc và né tránh, cũng không hỏi gì mà khởi động xe chuẩn bị về nhà, có nghi vấn gì, anh có thể về nhà rồi từ từ hỏi sau cũng được.
Xe chay được khoảng mười phút sau, Văn Mân nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, làm như không chút để ý hỏi: “Khương tiểu thư là nhân viên làm việc ở phòng nghiên cứu các anh à?”
"Ừ."
“Hai người quen biết lâu rồi?” Lại là một câu thăm dò.
Tiếu Đồng nghe vậy liếc mắt nhìn qua Văn Mân, lại chỉ thấy được đường cong duyên dáng của gò má, còn biểu cảm trên mặt cô hiện tại, một chút cũng không thấy được.
“Không tính là lâu, lúc về nước đến phòng nghiên cứu làm việc mới quen biết.”
“Chuyện này…người đàn ông bên cạnh Khương tiểu thư tên Thiên Húc, anh cũng biết sao?”
Hỏi xong câu này, Văn Mân nghĩ sẽ giống như lần trước lập tức nhận được câu trả lời, nhưng qua một lúc lâu, người bên cạnh vẫn không nói một chữ, cô hoài nghi quay đầu nhìn lại, lại đụng phải một đôi mắt chằm chằm nhìn cô như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì.
“Hôm nay em rất kỳ quái? Trực giác nói cho anh biết, hình như em có chút sợ hãi Khương Bạch San!”
“Làm gì…Không có, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ là cảm thấy Khương tiểu thư rất quen mắt, muốn bát quái một chút tình sử yêu đương của cô ấy và vị hôn phu mà thôi, anh không trả lời, còn đoán mò cái gì nha.”
Nói xong lời này, Văn Mân lại lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ sợ ánh mắt sắc bén của Tiếu Đồng nhìn ra manh mối gì đó.
Qua một lúc lâu, cô mới nghe được Tiếu Đồng nói một câu.
"Không biết."
"Ách...?" Văn Mân nhất thời không rõ câu này của Tiếu Đồng là có ý gì.
"Anh không biết cái người đàn ông tên Thiên Húc đó."