Đối với chuyện này, Khương Bạch San dường như đã thành thói quen cho nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại, vì sự có mặt bất ngờ của đứa con này mà cô ấy mải chìm đắm trong sự hạnh phúc và hưng phấn đến không tự kiềm chế được.
Nhưng trong lúc cô ấy không chú ý đến, đôi mày của Văn Mân lại hơi nhíu lại.
“Bạch San, tôi nói lỡ như nha, chỉ là lỡ như, điều này cô nghe thấy có thể sẽ cảm thấy khó chịu nhưng tôi vẫn muốn nói.” Ánh mắt của Văn Mân chú ý nét mặt của Khương Bạch San, mở đầu bằng một lời giải thích, sau đó mới tiếp tục nói: “Lúc trước cô nói không muốn vì bản thân mà ép buộc chồng cô phải chuyển sang một công việc khác có tính an toàn hơn, nhưng mà hiện tại hai người đã có con rồi cô vẫn không thay đổi ý định đó sao? Lỡ như chồng cô xảy ra chuyện gì, cô và đứa bé phải làm sao đây?”
Khương Bạch San vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bạch. Đúng vậy, lỡ như Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì, đứa bé phải làm sao bậy giờ?
Nếu chỉ có hai người cô và Phó Thiên Húc, lỡ có xảy ra chuyện gì thì chẳng qua là cô sẽ đi theo anh thôi, mặc dù có lỗi với ba mẹ của mình nhưng cô cô vẫn muốn kiên trì bên cạnh Thiên Húc suốt quãng đời còn lại. Chuyện đó vốn không khó khăn gì, nhưng có thêm đứa bé này, mọi chuyện đã phức tạp hơn rất nhiều. Nếu cha mẹ cô vì đứa bé này, muốn đứa bé có được gia đình đầy đủ cha mẹ, buộc cô tái giá với một người đàn ông khác, hoặc là suy nghĩ cho tương lai của cô mà bắt cô phải bỏ đi đứa bé này, vậy cô phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ, cô thật sự phải thay đổi suy nghĩ ban đầu, bảo Thiên Húc từ bỏ công việc mà anh yêu thích, làm trái với ý nguyện ban đầu của bọn họ, an an ổn ổn sống qua ngày sao?
“Bạch San ~~” Văn Mân đưa tay nắm lấy hai bàn tay của Khương Bạch San, trong lòng thầm thở dài một hơi. Nếu có thể, cô thật không muốn nói ra những lời này, nhưng mà người thân của mình có thể sống mới là điều quan trọng không phải sao?
“Văn Mân, trong lòng tôi bây giờ rất rối loạn, tôi biết mình không nên ích kỷ như vậy, có ý tưởng muốn cho Thiên Húc từ chức, nhưng mà…Hiện tại đã là một người mẹ, tôi không thể không nảy sinh lòng ích kỷ, tôi muốn trở về suy nghĩ thấu đáo một chút đã.”
Văn Mân thấy mình cũng không nên nói thêm gì nữa, chỉ im lặng vỗ nhẹ bàn tay cô ấy để trấn an.
Sau khi tiễn Khương Bạch San rời khỏi nhà, lúc xoay người lại cô liền đụng phải Văn mẹ đang đứng ở sau lưng mình, ánh mắt bà mang theo vẻ nghi hoặc khiến cô chột dạ.
“Nhóc, có phải con đang giấu diếm chúng ta chuyện gì không? Mẹ có cảm giác, cảm thấy thời gian gần đây con có nhiều tâm sự. Lúc đầu mẹ còn tưởng con và Tiếu Đồng cãi nhau nên mới khó chịu, nhưng mà xem ra, mọi chuyện hình như không phải như vậy.”
“Mẹ, con không giấu mọi người chuyện gì, có thể là vì mang thai nên cảm xúc hơi mẫn cảm, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi.” Văn Mân tùy tiện nói dối vài câu, định cất bước trốn về phòng ngủ của mình.
“Văn Mân, con đứng lại.”
Hiếm khi Văn mẹ dùng giọng điệu nghiêm nghị như vậy, khiến cho Văn Mân không thể không dừng bước, ngoan ngoãn cúi đầu đứng nguyên tại chỗ.
Văn mẹ chạy đến bên cạnh con gái, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt lên bụng bầu của Văn Mân, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi đó một lúc lâu, Văn mẹ mới mở miệng nói chuyện, giọng điều cũng mềm mỏng hơn rất nhiều: “Nhóc, ba mẹ bởi vì công việc nên từ nhỏ đã không quan tâm nhiều đến con được, mẹ biết, dù hiện tại có nói gì thì cũng không đủ tư cách.”
“Mẹ, không phải đâu, mẹ đừng nói vậy.”
“Con đừng nói gì cả, cứ nghe mẹ nói trước đã.”
Văn Mân ngẩng đầu nhín thoáng qua vẻ mặt của Văn mẹ, miệng lắp bắp như muốn nói gì. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình như vậy, lần đàu tiên là ở kiếp trước lúc cô nhất định kiên trì muốn ly hôn với Tiếu Đồng.