“Mẹ ~~ người suy nghĩ nhiều quá, sẽ không có đâu, con và Tiếu Đồng chuyện gì cũng chưa phát sinh, chúng con sẽ không làm chuyện lên xe trước mua vé sau đâu…” Văn Mân còn chưa kịp nói xong, di động lại một lần nữa bị Tiếu Đồng đoạt về.
Vật trên tay bị cướp đi, trong nháy mắt Văn Mân phản xạ có điều kiện ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiếu Đồng trợn tròn mắt lại liếc xéo cô một cái.
“Dì Văn, cháu cảm thấy ngài nói rất đúng, vẫn là nhanh chóng mua vé trước thì tốt hơn, vạn nhất một khắc nào đó cả hai đều không kiềm chế nổi rồi lên xe trước thì phải làm sao bây giờ? Ngài thấy có đúng không? Cho nên vẫn là nhanh chóng mua vé đi, dì cùng chú Văn khi nào thì nghỉ phép, cháu sẽ thông báo cho ba mẹ cháu cũng nhanh chóng sắp xếp cùng trở về, chúng ta đem hôn sự làm xong sớm thì tốt.”
“Tiếu Đồng ~~ anh nói cái gì vậy? Em nói rồi, trước mắt không kết hôn! Anh với mẹ còn an bài cái gì!”
Giọng Văn Mân như rống giận lại rất lớn, trong giọng nói nghe ra sự gấp gáp và kháng cự làm cho Tiếu Đồng vừa nghe liền sửng sốt, mà Văn mẹ ở đầu kia điện thoại dĩ nhiên cũng nghe ra được giọng nói của con gái mình có gì không tốt, nhất thời cả hai bên điện thoại đều trầm mặc.
Văn Mân thấy trong ánh mắt Tiếu Đồng từ từ hiện lên một nét bi thương, cũng hiểu được sự phản kháng của mình có chút quá mức, nhưng vẫn sợ rằng nếu thái độ của mình mềm đi, bọn họ lại thừa dịp nhắc lại chuyện kết hôn, cho nên chỉ do dự một lúc, vẫn là quyết định giữ vẻ mặt nghiêm túc đó.
Cô lại vươn tay trước sự sửng sốt của Tiếu Đồn thành công đoạt lấy điện thoại, sau đó nói với đầu dây bên kia một câu: “Mẹ ~ chuyện con và Tiếu Đồng, chúng con sẽ tự lo liệu, mẹ đừng dề cập đến chuyện kết hôn nữa, cũng đừng cùng với ba mẹ Tiếu Đồng bàn bạc cái gì, chúng con nếu đến lúc nên kết hôn không cần mọi người thúc giục cũng sẽ tự mình làm.”
“Nhóc con…Con nói thật cho mẹ biết, có phải con còn muốn…còn muốn cái kia Tề Tuyền? Bằng không sao lại không muốn cùng Tiếu Đồng kết hôn?”
Cái này cũng không thể trách Văn mẹ có ý nghĩ như vậy, ngoài lý do đó, bà thật không nghĩ ra lý do thứ hai cô cự tuyệt cùng Tiếu Đồng kết hôn rồi.
“Mẹ ~~ mẹ đừng suy nghĩ lung tung. Con không phải không muốn cùng Tiếu Đồng kết hôn, con đặc biệt muốn kết hôn với anh ấy, thật đấy, con nằm mơ cũng muốn, chỉ là con cảm thấy chúng con mới gặp lại nhau chưa bao lâu, kết hôn gấp gáp như vậy thật không tốt.”
Văn Mân nói lời này đặc biệt chân thành, bởi vì cô không hy vọng Tiếu Đồng hoặc là cha mẹ cô hiểu nhầm cô còn chưa dứt khoát với đoạn tình cảm trước kia, cô là nghĩ không muốn để bọn họ có cơ hội thúc giục chuyện kết hôn, nhưng đây tuyệt đối không phải để cho bọn họ hiểu lầm cô đang làm cao.
Văn Mân hiểu rất rõ về bản thân mình, đồng thời cũng hy vọng người cô yêu hiểu rõ, nói thật, cô cũng là người rât cố chấp, kiếp trước, bởi vì Tề Tuyền là người bạn trai đầu tiên, cũng bởi vì bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, cho nên mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người phản đối, cô đều tin mình không yêu lầm người, vì vậy cô mới bỏ qua tất cả chỉ hy vọng cùng Tề Tuyền đi đến cuối cùng.
Nhưng sự thật chứng minh, cô kiếp trước thật sự nhìn lầm người rồi, đời này, khi bắt đầu lại một lần nữa, cô quyết định phải tran trọng tất cả những gì đáng quý trọng nhất, tránh xa những tên đàn ông cặn bã. Sau khi ở chung cùng Tiếu Đồng, cô từ từ phát hiện người đàn ông này có nhiều điểm rất đáng yêu, cứ như vậy, cô dần dần yêu anh, nếu đã yêu rồi, cô cũng hy vọng bọn họ có thể đi đến già, cũng vì yêu, cho nên mới hy vọng đứa con không có được sự chúc phúc của bọn họ ở kiếp trước lại một lần nữa đến được với thế giới này.