Mục lục
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Mân không để ý đến lời giải thích của Tiếu Đồng, tự mình phát tiết xong rồi tự điều chỉnh lại cảm xúc, đưa tay gạt bỏ nước mắt vẫn còn vương trên mặt, động tác cực kỳ phóng khoáng này so với bộ dáng khóc lóc vừa nãy thật khiến cho Tiếu Đồng cảm thấy đúng là một trời một vực.

Ngay tại thời điểm đang lớn tiếng khóc, Văn Mân bỗng ý thức được mình sau khi sống lại vẫn tiếp tục phạm phải một sai lầm.

Bởi vì cảm thấy mình kiếp trước thực có lỗi với Tiếu Đồng nên cô quyết định kiếp này sẽ đối tốt với hắn. Cho nên trước mặt hắn cô trở nên nghe lời vâng vâng dạ dạ, thậm chí hắn chỉ cần nói một câu không tốt là cô liền đem toàn bộ ý định này của mình hủy bỏ hết.

Bây giờ cô phát hiện mình làm vậy thực không đúng, nếu thật sự muốn ở cùng Tiếu Đồng lâu dài, cô nhất định phải biểu hiện sự chân thật nhất của bản thân mình trước mặt hắn.

Trên người cô có bao nhiêu khuyết điểm hắn cũng đều đã chứng kiến và biết cả rồi. Nếu hắn cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được và nguyện ý thử cùng cô sống chung thì bọn họ nhất định phải có tình cảm mới có thể vững bền, mới có hy vọng một tương lai tốt đẹp.

Nếu cô đem sự giả tạo của mình biểu hiện ra ở trước mặt Tiếu Đồng, sau khi ở cùng nhau hắn mới từ từ phát hiện ra con người thật của cô hẳn là sẽ có cảm giác bị lừa dối. Mà cô đến cuối cùng có thể cũng vì áp lực này mà hủy hoại đi tình cảm yêu mến của mình dành cho hắn.

Hai người đã đi được đến bước này, giờ mới suy nghĩ lại vậy có phải hay không đã quá trễ rồi.

Nếu đã như vậy, không bằng từ giờ cô dùng sự chân thật nhất của mình để đối đãi hắn, có thể sẽ có va chạm, có khắc khẩu nhưng đây mới chính là sống chung không phải sao?

“Tiếu Đồng, lần này tôi tha thứ cho anh, nhưng từ lần sau anh không được nói những lời đả thương người như vậy nữa. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì thì những lời như vậy tôi nghe xong sẽ cảm thấy rất khó chấp nhận.”

Văn Mân dùng đôi mắt có vẻ còn hơi ướt nhìn Tiếu Đồng nói, nói xong vẫn là vẻ mặt này nhìn hắn.

Tiếu Đồng đối với sự thay đổi thái độ đột ngột này của Văn Mân cảm thấy có chút bất lực, nhưng hắn thực không muốn phải nhìn thấy cô khóc lần nữa nên chỉ mím môi, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu một cái.

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Tiếu Đồng, Văn Mân mới khởi động xe rồi hướng về nhà. Dọc theo đường đi hai người đều không mở miệng nói chuyện, Tiếu Đồng là sợ mình lại vô ý nói sai còn Văn Mân còn đang bận suy nghĩ xem sau này phải ở chung với Tiếu Đồng như thế nào mới được. Mặc kệ kiếp trước hai người ở chung như thế nào nhưng kiếp này tin tưởng sẽ hoàn toàn khác. Cô hy vọng có thể cùng Tiếu Đồng có cuộc sống tốt đẹp đến cuối đời mà không phải mỗi người một ngả như kiếp trước, nếu như vậy sẽ thật sự vô cùng hối tiếc.

Thẳng đến khi xe chạy về đến nhà, Tiếu Đồng mới có phản ứng. Vừa rồi chỉ trong chốc lát chỉ vì Văn Mân khóc mà địa vị hai người giống như bị đảo lộn rồi.

Lúc trước không phải vẫn là hắn chiếm vị trí chủ động sao? Thế nào hiện tại hắn có cảm giác mình bị dắt mũi kéo đi rồi. Tiếu Đồng nghiêng đầu nhìn Văn Mân ngồi bên cạnh liền âm thầm lắc đầu, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Như vậy không được, tuyệt đối không thể như vậy, nhiều cuộc nghiên cứu xã hội đã chỉ rõ, trong gia đình đàn ông nắm thế chủ đạo thì mới có thể liên tục được củng cố, tuy rằng bọn họ hiện tại nếu nói đến chuyện kết hôn còn sớm nhưng trước đó hắn phải chuẩn bị mọi việc sẵn sàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK