Thực ra vụ án này sẽ không bao giờ rơi vào tay Tiếu Đồng, người bên ngoài mà biết có thể bảo sở cảnh sát không biết sử dụng nhân tài nhưng tình huống lần này là ngoại lệ bởi nó có liên quan đến Văn Mân.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Văn Mân, cho dù là vụ án nhỏ thế nào Tiếu Đồng đều sẽ chủ động điều tra. Về chuyện này cả phòng nghiên cứu ai ai cũng biết bởi vì trước khi Tiếu Đồng tiếp nhận vụ án này có nói đây là việc liên quan đến hạnh phúc cả đời của hắn.
Lần trước Văn Mân mang bữa sáng đến sở nghiên cứu, mọi người đều nghi ngờ đây chính là người yêu của giáo sư Tiếu, sau đó được Chung Phàm xác thực, bọn họ càng tò mò không biết là người con gái như thế nào mới có thể khiến giáo sư Tiếu thông minh tuyệt đỉnh lại hồ đồ đến cực điểm này si mê.
Chỉ có điều bọn họ vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy người thật. Hôm nay lại nghe nói giáo sư Tiếu được một người đẹp đưa đến sở nghiên cứu. Vì tin tức này mà cả sở nghiên cứu như muốn nổ tung, mọi người đều sôi nổi chạy lên lầu hai chầu chực xung quanh văn phòng của Tiếu Đồng.
Bọn họ biết Tiếu Đồng từ khi về nước tới nay vẫn ở tại sở nghiên cứu, vậy mà hôm nay sáng sớm lại được một người con gái đưa về, vậy có phải hay không chứng minh tối qua hắn không ngủ ở sở nghiên cứu mà ngủ lại ở nhà cô gái này.
Sau khi thấy cô gái mà Tiếu Đồng thích, bọn họ liền mở một cuộc cá cược, hầu như mọi người đều đánh cược Tiếu Đồng sẽ thất bại, không thể theo đuổi được cô gái kia. Chỉ có một vài người bị hấp dẫn bởi tỷ lệ cá 1 ăn 10 nên mạo hiểm đặt cho Tiếu Đồng thành công cưa đổ người đẹp, trong đó có Chung Phàm.
Cho nên, sau khi Tiếu Đồng trở lại văn phòng thì Chung Phàm liền chạy tới thay mọi người dò la tin tức.
“Trở lại nhanh như vậy? Tôi còn tưởng cậu hôm nay buổi sáng sẽ không tới, thế nào, chỗ ở đã sắp xếp xong cả rồi? Ah, đây là bữa sáng của cậu.” Tuy là tới để tìm hiểu tin tức nhưng Chung Phàm vẫn không quên chuẩn bị bữa ăn sáng cho Tiếu Đồng. Hắn nghĩ, Tiếu Đồng trở lại sớm nhứ vậy chắc là hai người đó vẫn chưa kịp ăn sáng mà Tiếu Đồng sẽ không mua ở ngoài vì ngại bẩn nên đành phải hy sinh một phần bữa sáng của mình vậy.
Chỉ là lần này, Tiếu Đồng lại không như ngày thường nhận ngay bánh sandwich trong tay hắn mà chỉ ngẩng đầu ghét bỏ nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi đầu xem tiếp quyển sách trong tay.
“Này, cậu như vậy là ý gì? Tôi có lòng chia bữa sáng cho cậu mà cậu lại còn dùng cái ánh mắt ghét bỏ đó nhìn tôi, có bản lĩnh thì từ nay về sau cũng đừng ăn bữa sáng của tôi nữa.” Chung Phàm tức tối chịu không nổi chính là ánh mắt ghét bỏ này của Tiếu Đồng nên lúc này chỉ muốn bỏ đi.
“Tôi chỉ là biểu đạt thái độ với trù nghệ nấu ăn của cậu thôi, sandwich của cậu làm thật là khó ăn muốn chết, nếu không phải vì cậu làm so với bên ngoài sạch sẽ một chút thì tôi tuyệt đối sẽ không cần.”
“Cậu…cậu thật nghĩ như vậy, vậy sao thời gian trước cậu mỗi ngày đều ăn sandwich của tôi, thật là ủy khuất cho cậu rồi?” Chung Phàm bị mấy câu nói của Tiếu Đồng chọc cho tức giận, thiếu chút nữa quên mất mục đích thật sự tìm đến đây để làm gì.
“Là quá ủy khuất, bất quá về sau tôi không cần chịu ủy khuất rồi.” Tiếu Đồng nhìn Chung Phàm vẻ mặt đắc ý, bộ dáng rung đùi đắc ý này nhìn đặc biệt chướng mắt.
Chung Phàm kéo chiếc ghế ra ngồi xuống trước mặt Tiếu Đồng, cầm bánh sandwich nhai ngấu nghiến, vừa nhìn chằm chằm vào Tiếu Đồng đồng thời không ngừng tự hỏi xem những lời nói của Tiếu Đồng ban nãy là có ý tứ gì.
Hắn hiện tại bình tĩnh lại, cận thận suy nghĩ thấy Tiếu Đồng tự nhiên nói những lời này tuyệt đối không phải là không có ý tứ. Bởi vì Tiếu Đồng một khi thực sự ghét bỏ điều gì thì đến ngay cả trong lời nói cũng sẽ không thèm nhắc đến, vậy mà hôm nay lại đặc biệt nói nhiều như vậy, chẵng lẽ là…?
Không đợi Chung Phàm suy đoán xong, Tiếu Đồng đã không đủ kiên nhẫn bắt đầu khoe khoang.
“Tôi hôm nay được uống nước cam, ăn sandwich trứng kèm dưa chuột, còn có bánh bao chiên, tất cả đều là nhóc con ấy làm cho ta.”
Chung Phàm nhìn thấy bộ dạng cười đắc ý như trẻ con chờ đợi nghe những lời hâm mộ từ bạn tốt của Tiếu Đồng, chỉ dùng sức cắn sandwich chịu đựng không nói một câu. Hừ, ghét bỏ sandwich của hắn thì cũng đừng mong nghe được những lời muốn nghe, chẳng lẽ muốn hắn phải thốt lên thật hâm mộ, thật hâm mộ sao? Nói giỡn, dù có hâm mộ hắn tuyệt đối cũng sẽ không nói ra miệng.