Tiếu Đồng nhìn Văn Mân với ánh mắt khó hiểu, anh hy vọng nghe được đáp án thật sự, không muốn cứ như vậy mơ hồ cùng người phụ nữ mình thích kết hôn mà vẫn không hiểu hết được lý do tại sao.
“Tiếu Đồng, em thật lòng muốn gả cho anh, những gì em vừa nói lúc nãy cũng là sự thật, em không muốn chung ta chung phòng là bởi vì chưa muốn mang thai. Em cũng biết có rất nhiều biện pháp tránh thai nhưng bất kỳ biện pháp nào cũng không đảm bảo chắc chắn an toàn không phải sao? Em muốn xác định cụ thể thời gian mang thai con chúng ta, về phần lí do tại sao, hiện tại em chưa sẵn sàng nói cho anh biết.”
“Nhóc, em nghĩ chúng ta kết hôn chính là vì sinh con sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy vì cái gì em lại đem hai chuyện kết hôn và sinh con kết hợp làm một đây? Chuyện con cái còn phải tùy vào duyên phận, có chính là có, không có chính là không có, nếu có thì chúng ta sẽ mang theo lời chúc phúc chờ đợi đưa trẻ ra đời, còn nếu không có thì chúng ta cũng không cần quá miễn cưỡng, hiện tại em lại nói chuyện xác định thời gian mang thai khiến cho anh cảm thấy không thể nào hiểu được.”
Văn Mân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiếu Đồng lúc này đang hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại lần nữa cúi đầu, dùng đũa chọt chọt chén cơm, cô cũng biết yêu cầu này của mình có chút kỳ quái.
Nhưng là, cô thật sự dứt bỏ không được đứa bé mà cô chưa từng gặp mắt ấy, kiếp trước, rất nhiều đêm khi chỉ còn lại một mình, bởi vì nhớ tới đứa bé bị cô vô tình vứt bỏ mà khóc cho đến sáng. Không dưới một lần cô đã nghĩ, nếu như đứa bé được sinh ra, không biết đó sẽ là bé trai hay bé gái, liệu nó có thông minh giống Tiếu Đồng không? Sẽ có ánh mắt, chân mày giống với cô không…?
Nhưng là, tất cả những chuyện này cô cũng không có cách nào giải thích rõ với Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng, nếu em nói với anh, em đã có một giấc mơ, mơ thấy mười tháng sau em sẽ mang thai đứa bé, mà đứa bé ấy em đặc biệt rất thích. Em muốn nhìn thấy sự xuất hiện của đứa bé ấy trong cuộc sống của chúng ta chính vào thời điểm đó, vậy lý do này anh có thể tiếp nhận không?”
“Nhóc, em xác định cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ còn tồn tại duy nhất vấn đề này?”
“Phải.” Lúc này, Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng bằng ánh mắt đặc biệt kiên định, không có bất kỳ một tia né tránh hay giấu diếm nào.
Nhìn thấy vậy, Tiếu Đồng cũng lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
“Được, anh cam đoan, trước khi em nói đã chuẩn bị tốt để mang thai anh nhất định sẽ không để em mang thai, nhưng em phải đáp ứng anh mau chóng kết hôn, cũng không được chia phòng ngủ, anh cũng không đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, không để em uống thuốc tránh thai, anh có biện pháp, đảm bảo chắc chắn trắm phần trăm.”
“Trăm phần trăm? Anh chắc chắn?” Lúc nói lời này, trong ánh mắt Văn Mân hiện lên một bộ không tin, trên đời này không có cái gì có thể chắc chắn trăm phần trăm, anh sao lại dám đảm bảo chắc chắn như vậy đây?
“Em tin anh là được rồi, anh nhất định nói được thì làm được, còn làm như thế nào, sau này em sẽ biết.”
Tiếu Đồng cười mập mờ nhìn Văn Mân, trực giác của Văn Mân khặng định có gì đó mờ ám, nhưng cô lại không tìm thấy chứng cớ nào, sau đó cô cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh. Hơn nữa, phát sinh quan hệ là chuyện hai người, nếu biện pháp của anh không khiến cô hài lòng, cô cự tuyệt không phải là xong sao?