Ngay từ đầu sandwich đã bị giành ăn hết, sau là chiêu đổ sữa lên trên trứng chiên, khiến cho Văn Mân chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường* đem chân giò hun khói gắp cho mọi người. Trong lúc này, Tiếu Đồng lại nhàn nhã uống sữa, ăn trứng chiên, một bên thừa dịp giảng giải về quá trình sản xuất, trong đó có quá trình giết mổ heo.
*Tiên hạ thủ vi cường: trích trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước để chiếm lợi thế, chậm thì phải chịu thua thiệt. Ở đây ý là Văn Mân ra tay trước khi Tiếu Đồng lại “giở trò” với món chân giò hun khói.
Mặc dù đã quen nhìn hiện trường các vụ giết người như Phạm Thành cũng bị những lời miêu tả của Tiếu Đồng làm cho muốn nôn tại chỗ.
Lúc tiễn nhóm Phạm Thành ra cửa, Văn Mân chỉ có thể cười khách khí, xấu hổ không ngừng nói thật xin lỗi, là tiếp đón thật không chu đáo.
Mà Phạm Thành cảm thấy may mắn nhất chính là Tiếu Đồng tuy dùng mọi cách gây sức ép với bọn họ nhưng tối thiểu cũng không nói những lời tuyệt tình. Hơn nữa, trải qua buổi sáng như vậy, Văn Mân đối với bọn họ hẳn là trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, dù sao người gây sự không phải là người khác mà chính là người ở cùng với cô, đến lúc đó bọ họ tìm Văn Mân đưa ra đề nghị cô thuyết phục Tiếu Đồng chắc cô sẽ thấy ngại mà không cự tuyệt lần nữa.
Sau khi mọi người rời đi hết, Văn Mân mới đóng của lại, nhanh chóng trở về phòng ăn, hai tay chống nạnh tức giận nhìn Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng, chúng ta vừa mới nói thế nào, anh không phải đã đáp ứng tôi là sẽ không nói lung tung, không làm cho khách mất mặt sao?”
Tiếu Đồng đem ly sữa cuối cùng một ngụm uống xong, lúc này mới thão mãn ợ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vè phía người bên cạnh đang muốn bạo phát.
“Tôi đã nhiệt tình mời bọ họ ăn trứng, còn kiên nhẫn giải thích với bọ họ quy trình sản xuất, đây sao lại coi là nói lung tung, tôi rõ ràng là vô cùng hiếu khách.”
“Anh…Tiếu Đồng, anh đừng có mà trẻ con như vậy? Cho dù anh không muốn hỗ trợ, trước đó anh cũng đã cự tuyệt bọn họ rồi, nếu không lúc bọn họ đề cập đến anh cứ nói thẳng, sao lại dùng thức ăn dọa đến bọn họ như vậy? Tôi đã rất vất vả làm xong bữa sáng, chính là bị anh lợi dụng làm chuyện này sao?”
Văn Mân tức giận, ngoài việc vì Tiếu Đồng không cư xử như một người đàn ông, càng giận chính là hắn lại đi lãng phí tâm huyết của cô, bữa ăn này tốt xấu gì cũng tốn của cô mất vài tiếng đồng hồ, với dụng tâm của mình cô hy vọng hắn có thể từ từ thưởng thức, chứ không phải bị lãng phí như vậy.
Tiếu Đồng vốn tâm trạng vui mừng vì bảo vệ được đồ ăn, lúc này lại bị Văn Mân giáo huấn một phen như vậy, khóe miệng đang cong lên cũng từ từ hạ xuống, hắn kiên nhẫn, chỉ là cuối cùng không chịu được nữa mới mở miệng gải thích.
“Nếu không phải đau lòng vì em vất vả, tôi việc gì phải lãng phí tâm tư đi ngăn cản bọ họ ăn, tôi chỉ không muốn những thứ em phải cực khổ mới làm xong lại vào bụng người khác mà thôi, tôi cố gắng chống đỡ ăn hết chừng đó, ít nhất cũng phải chết sớm 3 năm, còn không phải vì em.”
Giận giữ nói xong những lời này, Tiếu Đồng đem khăn ăn vứt lên bàn ăn rồi lập tức bỏ về phòng mình.
Nghe những lời ấm ức của Tiếu Đồng, lúc này Văn Mân mới từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn quanh bàn ăn, quả nhiên, nguyên một bàn bày đủ các loại chén đĩa bây giờ đều không thấy rồi, nghĩ đến nhất định là Tiếu Đồng thừa dịp cô tiễn bọn Phạm Thành ra cửa đã giải quyết hết mấy thứ ở trên bàn, chỉ còn lại duy nhất một phần thức ăn đúng là của cô, đây không phải là hắn vì cô mà để lại sao.