Văn mẹ âm thầm thở dài, lần nữa cố gắng thuyết phục con gái mình sớm chút kết hôn, bà cùng chồng sau khi sinh ra đứa con gái này lại bởi vì công việc mà không có cách nào ở bên cạnh chăm sóc, lúc trước chuyện với Tề Tuyền đã làm cho bọn họ rất lo lắng rồi, lần này rất may con gái cũng đã dứt khoát không để ý tới cái tên Tề Tuyền đó nữa, cũng đã thích một người là đối tượng mà bọn họ rất yên tâm, không sớm nhìn thấy bọn họ kết hôn thì làm sao thấy yên tâm.
“Mẹ ~ con và Tiếu Đồng sẽ cùng bàn bạc tốt, mẹ đừng lo lắng, mẹ và ba nhớ chú ý thân thể là được, cứ như vậy đi, chúng ta lần sau lại tán gẫu tiếp.”
Văn Mân thấy Tiếu Đồng từ sau khi nghe cô nói không muốn kết hôn nhanh như vậy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, cũng không còn tâm tư trò chuyện tiếp với Văn mẹ nữa, chỉ đơn giản tổng kết một câu liền vội vàng cúp điện thoại.
“Tiếu Đồng ~~ anh giận sao?”
Tiếu Đồng nhìn thoáng qua Văn Mân vơi vẻ mặt không chút biểu cảm, đặt mông ngồi xuống một bên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Là có chút tức giận, anh chỉ muốn biết lý do, nếu em nói có lý, anh sẽ không tức giận nữa.”
Nghe câu trả lời như vậy, Văn Mân cảm thấy có điểm dở khóc dở cười, cô thật không biết có nên cảm thấy may mắn vì anh quá thẳng thắn hay không? Hay là nên thay anh lo lắng vì không biết che dấu cảm xúc và tính khí của mình.
Sau khi bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiếu Đồng, Văn Mân mới nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi một câu.
“Tiếu Đồng, có phải chúng ta mới gặp lại không bao lâu?”
Người đàn ông rầu rĩ không vui nhẹ nhàng gật đầu.
“Sau khi gặp lại, có phải từ khi chúng ta dành tình cảm cho nhau, rồi xác định quan hệ thời gian còn ngắn hơn?”
Lại là tâm không cam lòng không nguyện gật đầu một cái.
“Chúng ta mới xác định quan hệ bạn trai bạn gái không bao lâu, liền lập tức tính chuyện kết hôn, có phải hay không là quá sớm? Nếu việc duy trì hôn nhân chính là phải dựa vào tình cảm và trách nhiệm, chúng ta có phải là nên dành thêm nhiều thời gian tìm hiểu lẫn nhau một chút, ví dụ như thói quen, tính cách, còn có khi đối mặt với sự bất hòa thì chúng ta làm cách nào để hòa giải thật tốt?”
Văn Mân cố gắng vừa nói vừa giữ được vẻ mặt trấn định, bởi vì cô biết với khả năng nhạy bén của Tiếu Đồng, nếu như cô xuất hiện dù chỉ một ít cảm xúc không rõ ràng thì anh nhất định sẽ hoài nghi những lời giải thích này của cô.
Mặc dù những lời giải thích này nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng thật ra là cô chỉ mới đọc qua ở mấy quyển sách bí kíp, căn abnr là không chịu được những câu hỏi và suy luận sắc bén của Tiếu Đồng.
Thực ra Văn Mân nghĩ, những lý luận đó cũng chỉ là cái rắm, đối với nam nữ thì từ tình yêu đến hôn nhân, quan trọng là tình cảm còn thời gian không hề có quan hệ. Còn có, tìm hiểu tính cách, thói quen cuộc sống, phương thức hòa giải, những cái này căn bản không quyết định sự thắng bại của một cuộc hôn nhân, một cuộc hôn nhân thành công hay thất bại, quan trọng là còn yêu hay không yêu đối phương, và sẵn sàng bao dung lẫn nhau.
Nghe được những lời này của Văn Mân, Tiếu Đồng chỉ im lặng không nói một câu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình, qua môt hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Văn Mân, trong ánh mắt đã không còn sự mơ hồ và không cam nguyện. (cam lòng và nguyện ý)
Nhóc, kỳ thật em nói những cái đó cũng không tính là lý do, nhưng anh cũng đã hiểu rõ vì sao chúng ta hiện tại không thích hợp kết hôn, anh chỉ hy vọng em sẽ thật vui vẻ trở thành cô dâu của anh, mà hiện tại gả cho anh, em sẽ không vui vẻ, cho nên anh sẽ đợi, đợi cho đến khi chính miệng em nói muốn gả cho anh.
Nhìn thấy Tiếu Đồng như vậy, Văn Mân chỉ muốn liều lĩnh bổ nhào vào trong ngực anh, hôn anh, nói cho anh biết cô thật sự muốn gả cho anh, nhưng vì đứa con còn chưa kịp gặp mặt ấy, cô chỉ có thể nhẫn nại.