“Sao có thể như vậy? Sao tôi có thể mang thai được?”
Ngoài việc lặp đi lặp lại hai câu nói này, cố không thể thốt ra bất cứ lời nào khác.
“Bạch San, thế nào? Có kết quả chưa?” Văn Mân đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, một tay chống ở thắt lưng mình, cố gắng nén lại cảm giác nhức mỏi ở thắt lưng để gõ cửa buồng vê sinh.
Cho dù việc tính toán thời gian Khương Bạch San mang thai là xuất phát từ dự cảm mãnh liệt của cô, Văn Mân vẫn cảm thấy Khương Bạch San lần này nhất định có thai. Chẳng qua là trước đó cô cũng như vậy, cộng với việc chẩn đoán của bác sĩ, cho nên bản thân cô mới không ý thức được điều đó mà thôi.
Tiếp tục gõ vài cái lên cánh cửa, đợi đến khi Văn Mân không thể đứng vững được nữa, muốn lùi lại ngồi xuống bên giường, cửa phòng vệ sinh mới “cạch” một tiếng mở ra từ bên trong.
Cô vội vàng nhìn tới, muốn kiểm tra que thử đang được nắm chặt trong tay Khương Bạch San, nhưng bởi vì góc độ không thích hợp nên không thể nhìn thấy được gì.
“Kết quả thế nào? Là hai vạch sao?”
Vẻ mặt của Khương Bach San không có biểu cảm gì, vừa nghe thấy câu hỏi của Văn Mân, hai mắt của cô liền ửng đỏ.
Cho tới bây giờ, Văn Mân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Bạch San, trong lòng không khỏi lo lắng. Chắc không phải là không có mang thai, lại bị cô hỏi một câu như vậy, mới chạm tới miệng vết thương trong lòng cô ấy đâu?
Nhưng nhìn thất cô ấy đứng ở cửa, thân hình nhỏ nhắn run rẩy, còn khóe miệng như muốn cong lên lại cố tính cứng ngắc không động đậy, cảm thấy thế nào cũng không giống với phản ứng của người thương tâm đến mức không sống nổi nha.
“Bạch San, chẳng lẽ? Thật vậy không?”
Lời nói tuy không rõ ràng lắm nhưng Văn Mân đã đọc được đáp án từ ánh mắt của Khương Bạch San.
“Thật sao!? Thật vậy không? Thật tốt quá, thật tốt quá rồi.” Lúc này cô cũng chẳng quan tâm đến xương thắt lưng nữa rồi, vội vàng tiến lên vài bước nắm chặt lấy đôi tay của Khương Bạch San, đôi mắt cũng lập tức ửng hồng.
May mắn, may mắn còn có đứa bé này, không phải vì sự xuất hiện của cô mà mất đi một sinh mệnh nhỏ đáng yêu.
“Mau, mau tới ngồi xuống.”
Cô lôi nắm cánh tay của Khương Bạch San, kéo cô ấy cùng ngồi xuống giường với mình, cũng không quan tâm đến chuyện Khương Bạch San có nghe được không, nói một tràng thật dài những điều cần chú ý trong giai đoạn đầu lúc mới mang thai.
Khương Bạch San nghe một câu lại gật đầu một cái, theo từng động tác, từng giọt nước mắt của cô cũng lặng lẽ rớt xuống.
“Văn Mân, tôi không thể tin được điều mình đã nhìn thấy, tôi hy vọng từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng được như ý nguyện. Tôi không nói được tâm trạng của mình lúc này như thế nào, vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, chị có thể hiểu được tâm trạng của tôi không? Không, nhất định là chị cũng không hiểu, chị cùng giáo sư Tiếu kết hôn không bao lâu đã thuận lợi mang thai, chị nhất định không hiểu rõ tâm trạng của tôi lúc này.”
Văn Mân không lên tiếng, chỉ gắt gao nắm chặt lấy tay cô ấy, trong lòng lại thầm nói một câu, tôi hiểu được, sao tôi có thể không hiểu đây? Tôi cũng từng hy vọng có một đứa con giống như cô vậy, thời gian chờ đợi so với cô còn lâu hơn, quá trình cũng khó khắn gian khổ hơn rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng không được cái gì ngoài sự thất vọng.
“Bạch San, cô nên nhanh chóng gọi điện thoại cho chồng cô đi, tin tức tốt như vậy trước tiên phải báo cho anh ấy.” Tốt nhất là vị có sự xuất hiện của đứa bé này, Phó Thiên Húc có thể xin phép rời khỏi nhiệm vụ kia, như vậy anh ta có thể tránh được số mệnh ở kiếp trước rồi.
Trong lòng Văn Mân lặng lẽ nói thêm một câu như vậy. Cô biết suy nghĩ của cô có chút ngây thơ, cũng có chút ích kỷ, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô chỉ hy vọng có thể bảo vệ được hạnh phúc của bản thân, gia đình và bạn bè bên cạnh.