Phạm Thành cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ bên trong di động, lát sau không còn nghe tiếng của Tiếu Đồng và Văn Mân nói thêm gì nữa mới dè dặt hỏi ý kiến Tiếu Đồng.
“Nói đi, cũng không phải tôi không cho ông nói.”
Nghe đến giọng nói đầy vô tội của Tiếu Đồng truyền qua, Phạm Thành quả muốn hỏi lại một câu, “Nếu vừa rồi tôi cắt đứt mấy lời khoe khoang của cậu, còn có chuyện hai đứa trẻ các cậu liếc mắt đưa tình, tôi còn không biết sẽ bị cậu hành hạ thành cái dạng gì đâu?”, cũng may, sau một thời gian quen biết, Phạm Thành cũng được coi là khá hiểu biết tính cách của Tiếu Đồng, cho nên trong lòng cũng chỉ có thể oán thầm.
“Giáo sư Tiếu, tôi dựa theo phân tích của cậu sắp xếp lực lượng cảnh sát điều tra, quả nhiên ở Trần gia thôn bên cạnh đã phát hiện cũng có một người mất tích có đặc điểm rất tương xứng với thân phận người bị hại, 3 năm trước cô gái ấy mới bị bán đến thôn này làm vợ của một người què họ Trần.
“Qua việc tìm hiểu người dân chúng tôi được biết, sau khi cô gái này bị bán đến đây, không hề có sự giãy dụa phản kháng, sau khi kết hôn với người què họ Trần tình cảm cũng khá tốt, đối với bên ngoài, người què họ Trần vẫn nói người vợ này là quen biết khi đi xem mắt.”
“Cho đến không lâu trước đây khi cô gái mất tích, hắn ta mới nói cho người trong thôn biết sự thật, nói người vọ này là mua được, chỉ sợ rằng đã bỏ trốn nên phát động người trong thôn tìm kiếm. Sau khi tìm không thấy, cũng biết là có chuyện không hay rồi, bởi vì liên quan đến việc buôn người cho nên hắn cũng không dám báo cảnh sát, mà người trong thôn cũng sợ phiền toái nên không ai dám đứng ra báo án.”
Phạm Thành đem tình huống điều tra trình bày một cách đơn giản, sau đó ngừng nói, muốn nghe được một chút ý kiến của Tiếu Đồng.
Lúc này Văn Mân sau khi rửa xong bát đĩa đã ngồi xuống cạnh Tiếu Đồng, vè sau càng nghe mày càng nhíu chặt, thành phố A là một thành phố ven biển tương đối phát triển, cô không nghĩ tại nơi này lại có thể còn có chuyện mua bán phụ nữ. Nếu đúng là Phạm Thành không có tìm lầm người, cô gái bị lừa bán ấy không chỉ bị thê thảm khi còn sống, mà lúc chết cũng vô cùng đau đớn. Nghĩ đến cô gái đó, Văn Mân lại không tự chủ nghĩ đến bản thân mình, kiếp trước cô không biết tích đức, nhưng cuối cũng vẫn có cơ hội sống lại, cô gái ấy đã gặp đủ khó khăn, đau khổ không biết có thể có cơ hội như thế không.
“Ông đã lấy mẫu DNA của người vợ mất tích khi đến nhà người què họ Trần kia rồi sao?” Tiếu Đồng nghe Phạm Thành nói xong, cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ánh mắt của anh so với vừa rồi rõ ràng lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Chúng tôi đã lấy mẫu tóc của người mất tích, bởi vì xác chết bị thiêu hủy chỉ còn xương cốt nên chúng tôi cũng không lấy dấu vân tay, tóc đã được gửi đến cho bên pháp ý, để bọn họ nhanh chóng tiến hành đối chiếu DNA với xương cốt người bị hại.”
“Có kết quả thì báo cho tôi biết một tiếng là được.” Tiếu Đồng thản nhiên nói một câu như vậy rồi lập tức cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía bàn ăn.
“Tiếu Đồng, anh cảm thấy người què họ Trần này chính là hung thủ sao?”
Qua một lúc lâu sau, Văn Mân mới nhẹ giọng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng, tuy hiện tại còn chưa có báo cáo của bên pháp y, nhưng trực giác nói cho cô biết, người bị hại lần này rất có khả năng chính là cô gái mất tích kia.
“Phải hay không, ngày mai chúng ta đi đến Trần gia thôn thử xem sẽ biết.”