“Anh không thích chân giò hun khói à?”
Thời điểm hỏi câu này, lòng Văn Mân cũng căng thẳng, lo hắn không thích ăn mà đây lại là lần đầu tiên cô chuẩn bị bữa sáng cho hắn, vậy mà lại phạm vào điều kiêng kị, ấn tượng sau này nhất định sẽ rất kém.
“Người sử dụng loại thịt chế biến sẵn quá liều so với người không ăn sẽ có tỉ lệ tử vong cao hơn 44%, ăn các loại thịt chế biến sẵn quá liều cũng làm tăng nguy cơ bị bệnh tim lên tới 72%, nguy cơ bị ung thư tăng 11%, mỗi ngày ăn vào hơn 160g được định nghĩa là ăn quá liều. Thịt chế biến sẵn có chứa rất nhiều axit béo, hàm lượng cholesterol cũng cực kì cao, thời gian ướp muối, hun khói còn được kéo dài để tăng độ ngon sẽ làm gia tăng chất gây ung thư.”
Sau khi Tiếu Đồng bình tĩnh niệm xong một chuỗi dài tác hại của chân giò hun khói, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Văn Mân, “Dựa vào các nguyên nhân kể trên, em cảm thấy anh sẽ thích chân giò hun khói sao?”
Sau khi nói xong lời này, Tiếu Đồng lại cắn một miếng sandwich trong tay.
“Ách…Không phải anh nói ăn chân giò hun khói sẽ không tốt, sẽ bị ung thư, vì sao…?”
Văn Mân vì những lời của Tiếu Đồng mà hai má đỏ bừng, giống như bữa sáng cô chuẩn bị cho hắn là tới hại hắn, nhưng khi cô nhìn qua lại phát hiện hắn tiếp tục thong thả ăn sandwich thì chợt kinh ngạc, cô không tự giác đã đem nghi vẫn trong lòng nói thẳng ra.
“Hàm lượng bên trong chân giò hun khói vẫn chưa vượt quá 160 gam, hơn nữa, nếu anh không ăn như đã nói thì em sẽ không vui.”
“…”
Nghe thấy Tiếu Đồng nói như vậy, Văn Mân cũng không biết mình nên cảm động hay là nên dũng cảm quát mắng hắn, nếu sợ cô không vui không phải ngay từ đầu đã không nên nói nhiều như vậy sao? Đã nhiều lời như vậy sau đó lại vì cô mà cố buộc mình ăn, hắn tính thế nào vậy?
“Đừng ăn, anh uống sữa đi, anh nói rất đúng, chân giò hun khói quả thực không tốt cho sức khỏe, lần sau em sẽ chuẩn bị cho anh cái khác.”
“Đây là tự em hứa nhé, ngày mai anh đi tìm em hay là em tự mình mang đến đi.”
“…”
Văn Mân trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiếu Đồng gặm sandwich ngon lành. Đây là cái gì vậy, cô đã đồng ý chuẩn bị bữa sáng ngày mai cho hắn lúc nào?
“Tiếu Đồng, anh cố ý phải không? Tất cả chỉ vì muốn em ngày mai lại chuẩn bị bữa sáng cho anh đúng không?”
“Em cảm thấy anh nói tất cả những lời này chỉ vì một bữa ăn sáng thôi sao?” Tiếu Đồng không trả lời thẳng với Văn Mân, mà thích thú liếc cô một cái sau đó quay đầu lại, lấy giấy ăn trên bàn, tao nhã lau sạch sẽ vụn bánh.
Lại một lần nữa Văn Mân vì câu hỏi của Tiếu Đồng mà không biết nên trả lời thế nào. Cô phát hiện, ở kiếp này, ở trước mặt Tiếu Đồng cô luôn lâm vào tình huống bất ngờ, cũng không biết là do tài ăn nói của hắn hay bởi vì ở kiếp này cô thích hắn trước.
Bởi vì trong phòng nghiên cứu có rất nhiều dụng cụ kì quái, hơn nữa bên ngoài văn phòng còn có một bộ hài cốt, Văn Mân ở trong phòng Tiểu Đồng không được bao lâu liền rời đi.
Tiếu Đồng tiễn Văn Mân ra đến ngoài sở nghiên cứu, giúp cô gọi taxi rồi lấy từ trong áo khoác ra một tờ giấy thông hành.
“Em cầm cái này, ngay mai trực tiếp đến văn phòng anh tìm anh, anh cũng không cần ra ngoài đón em nữa.”
Văn Mân ngồi vào trong xe, ngẩn ngơ nhìn vào tờ giấy thông hành trên tay, cho đến khi một cơn gió lạnh ngoài cửa sổ phảng phất qua mặt, cô mới ý thức được một chuyện, hôm nay cô tới để lấy xe nhưng vì sao lúc này cô lại ngồi taxi về nhà, còn nữa, vì sao ngày mai cô lại phải đến.
Cùng lúc đó, cô bỗng nhiên hiểu được những lời nói của Tiếu Đồng lúc trước. Hắn nói ăn chân giò hun khói sẽ không tốt thật sự đúng là không phải chỉ vì một bữa sáng. Chẳng phải đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao mình lại đồng ý ngày mai sẽ đến chỗ hắn sao? Không những thế, có lẽ sau ngày mai còn có ngày mai của ngày mai nữa.
Nhưng, sau khi hiểu rõ mọi việc, trong lòng Văn Mân một chút tức giận cũng không có, ngược lại chỉ cảm thấy ngọt ngào.