“Đội trưởng Phạm, Tiếu Đồng đã ra ngoài chạy bộ, chắc là cũng mất một lúc nữa mới có thể trở về, không biết ngài có việc gì quan trọng cần tìm anh ấy, nếu như thật sự gấp, tôi có thể thử gọi điện thoại cho anh ấy.”
Văn Mân sở dĩ không chủ động gọi cho Tiếu Đồng trước khí tìm hiểu rõ lý do bởi vì cô biết nếu không phải việc thật sự gấp gáp, Tiếu Đồng cũng không thích người khác đột ngột tìm đến làm vỡ kế hoạch làm việc của hắn. Cho nên cô mới có ý muốn hỏi Phạm Thành trước xem có phải hay không có việc đặc biệt khẩn cấp.
Phạm Thành ngẩng đầu đối diện với Văn Mân, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, trong lòng thầm thở dài một câu, cô gái này thật là biết cách đối nhân xử thế, so với Tiếu Đồng đúng là không cùng một loại người, không biết làm cách nào mà hai người này lại có thể ở cùng một chỗ.
Hôm qua hắn gọi điện tìm Tiếu Đồng không có kết quả, sáng sớm đã tìm đến phòng nghiên cứu đúng lúc gặp Chung Phàm mới biết nơi ở của Tiếu Đồng, Chung Phàm còn ám chỉ nếu hắn muốn Tiếu Đồng đáp ứng hỗ trợ thì cần hợp tác với Văn Mân.
Lúc ấy hắn liền cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, theo hắn biết thì hai người này quen biết là vì vụ án mạng xác chết trầm dưới hồ, chỉ mới qua mấy ngày, bọn họ như thế nào lại thân mật đến mức độ này rồi đây? Không chỉ ở chung mà thậm chí ý kiến của Văn Mân còn có thể ảnh hưởng đến vị giáo sư lạnh như băng kia.
Mặc dù suy nghĩ trong lòng nhưu vậy nhưng Phạm Thành cảm thấy mình vẫn là nên theo lời đề nghị của Chung Phàm mà thử một lần.
“Thật ngại, sớm như vậy đã đến quấy rầy hai người, chẳng qua là sự việc thật sứ có điểm khó giải quyết. Là như vậy, hôm qua ở tỉnh bên có vị lãnh đạo quan trọng tới tham dự nghi thức động thổ cho một hạng mục lớn tại thành phố chúng ta. Chỉ là không nghĩ tới, sau khi làm lễ động thổ, lãnh đạo thành phố dẫn vị lãnh đạo tỉnh đi thăm khu vực xây dựng lại phát hiện một xác chết được một chiếc máy ủi đào lên ngay trước mặt. Nói đúng hơn, đó chỉ là một bộ hài cốt bởi vì mức độ thối rữa của thì thể đã quá cao gần như chỉ còn lại xương cốt.”
“Không phải là công nhân đào nhầm mộ phần của người khác chứ, nếu chỉ còn xương cốt vậy chứng minh thời gian tử vong đã quá lâu rồi.” Văn Mân cau mày hỏi Phạm Thành, cô dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, nghe đến mấy cái hài cốt linh tinh gì đó tự nhiên có điểm không được thoải mái.
“Không phải, nếu là một phần người khác thì lúc đào thấy xác chết hẳn là phải nhìn thấy quan tài mới đúng. Cho dù không có quan tài thì y phục trên người cho dù rách nát đến mấy cũng nhất định có thể tìm thấy một vài mảnh nhỏ, nhưng đối với xác chết này, quần áo đã bị người tiêu hủy hết nên chúng ta có thể nhận định chính là một vụ giết người.
Văn Mân biết thân phận thật sự của Tiếu Đồng là gì, cũng biết hắn về nước lần này là do bên Bộ công an mời hắn làm cố vấn đặc biệt. Chỉ là vụ án này nhận hay không nhận là do Tiếu Đồng quyết định, mình cũng không có quyền can thiệp vào.
“Đội trưởng Phạm, chắc ngài cần trực tiếp nói chuyện với Tiếu Đồng rồi, tôi là người ngoài cuộc, có lẽ không tiện hỏi nhiều như vậy. Vừa rồi thật sự là thất lễ, hỏi vấn đề này nhất định là làm khó cho ngài rồi.” Khách khí nói xong những lời này, Văn Mân định đứng dậy tiếp tục quay về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, việc này hãy để Tiếu Đồng tự mình cân nhắc vậy.
Chỉ là sở dĩ Phạm Thành làm trái với quy định, tìm người ngoại đạo như Văn Mân nói những điều này đúng là mong có thể có được sự ủng hộ của cô, giúp hắn khuyên Tiếu Đồng tham gia vào vụ án này, như vậy lúc này làm sao dễ dàng để cho cô rời đi.
“Văn tiểu thư, không biết liệu có thể nhờ cậy cô khuyên nhủ giáo sư Tiếu tham gia vào vụ án này. Lúc đào thấy xác chết, truyền hình lại đang ở hiện trường trực tiếp, hình ảnh thông qua ti vi đều đã được truyền ra ngoài nên khiến cho đông đảo người dân vô cùng hoảng loạn. Còn có, lãnh đạo Tỉnh đối với tiến độ vụ án này phi thường chú ý nên chúng tôi cũng bị áp lực rất lớn.”
“Đội trưởng Phạm, cái này…Chỉ sợ là không thích hợp đi, Tiếu Đồng có tiếp nhận công việc này hay không đều do chính anh ấy quyết định, tôi đi khuyên có lẽ là không thỏa đáng.”
Lúc Văn Mân vừa nói xong, ở cửa đồng thời truyền đến tiếng khóa mở lạch cạch, nhất thời tất cả mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía cửa.