Bốn người tụ cùng một chỗ, tỉ mỉ xem xét hai tờ đăng ký kết hôn đỏ thẫm, vui vẻ thảo luận việc chuẩn bị cho hôn lễ của hai đứa trẻ, đem Văn Mân và Tiếu Đồng hai diễn viên quan trọng nhất hoàn toàn bỏ quên.
Văn Mân mỉm cười nhìn thoáng qua hai bên cha mẹ, nhẹ giọng nói với Tiếu Đồng: “Em vào phòng thay quần áo trước.”
Không chờ Tiếu Đồng trả lời, lập tức đi vào phòng mình, cầm quần áo mặc ở nhà đi vào phòng tắm, đem vòi sen chỉnh lại ở mức tối đa, Văn Mân tiến lại trực tiếp đứng dưới vòi sen.
Những giọt nước ấm áp chảy xuống làn da mềm mại của cô, hơi nhột, cũng hơi đau, cô muốn mượn xác giác này để cho mình có được một cảm giác chân thật.
Từ khi gặp được Khương Bạch San ở bên ngoài cục dân chính, cả đoạn đường về, trong lòng Văn Mân đều trống rỗng, cô sợ quỹ đạo của lịch sử cuối cùng sẽ phát triển theo hướng cũ, cô sợ cuộc hôn nhân của cô và Tiếu Đồng cuối cũng lại kết thúc trong thất bại, Khương Bạch San, cố ấy có thể hay không lại trở thành vợ của Tiếu Đồng như cũ, cố ấy có phải sẽ là người được cùng anh đi đến cuối cuộc đời.
Nghĩ đến một ngày nào đó, Tiếu Đồng có thể trở thành chồng của người phụ nữ khác, những vòng tay ấm áp vốn chỉ thuộc về cô sẽ dành cho người khác, bên cạnh anh không còn thứ thuộc về cô, Văn Mân chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Cô đem trán từ từ tựa vào tường gạch men lạnh buốt trong phòng tắm, tay nâng lên đặt ở lồng ngực của mình, giống như làm vậy, có thể làm dịu bớt cơn đau thắt nơi lồng ngực một chút.
Đột nhiên bàn tay đang đặt lên ngực cô bị một bàn tay khác nhẹ nhàng ôm lấy, một thân thể ấm áp cũng dán chặt vào lưng cô.
Văn Mân lập tức mở mắt ra, nhanh chóng xoay người nhìn về phía người đàn ông phía sau.
"Tiếu Đồng, anh vào đây từ lúc nào?"
Tiếu Đồng giơ tay vén mấy sợi tóc ướt còn vướng trên trán của Văn Mân, khóe miệng hơi giương lên, “Lúc tâm trạng của em bắt đầu phập phồng.”
Ngay lúc Văn Mân đang nghĩ đến thời điểm mà Tiếu Đồng vừa nói, vẻ trêu đùa trên mặt Tiếu Đồng cũng chợt tắt, trở lại tác phong thường ngày, ôm lấy mặt cô, thâm sâu thở dài:
“Nhóc, em lo sợ điều gì? Đã có anh ở đây rồi.”
Văn Mân nhìn Tiếu Đồng trân trối, trong ánh mắt từ từ xuất hiện một tầng nước mỏng, cách một tầng hơi nước của phòng tắm, những gì nhìn thấy ở trước mặt cũng trở nên mờ ảo, tầm nhìn cũng rất mơ hồ, nhưng trong lòng cô giống như là xua đí đám mây lại được nhìn thấy mặt trời.
Từng bước từng bước tiến lại gần hơn, Văn Mân ôm chặt lấy Tiếu Đồng, đem mặt mình dán chặt vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, đúng vậy, có anh ở đây, ít nhất hiện tại anh vẫn ở bên cạnh cô, cho dù đây là hạnh phúc mà cô trộm được, cho dù có một ngày cô phải đem anh trả lại cho Khương Bạch Sa, ít nhất nhất hiện tại, người đàn ông này là của cô.
Đúng, nói cô ích kỷ cũng được, nói cô vô sỉ cũng tốt, cô không quan tâm, cô chỉ muốn cố gắng hết mình, để Tiếu Đồng ở lại bên cạnh cô, cô không muốn đem anh tặng lại cho bất kỳ ai khác.
Nghĩ đến đây, bàn tay ôm lấy Tiếu Đồng cũng chặt thêm vài phần.
"Tiếu Đồng, chúng ta đã là vợ chồng rồi, cả đời nếu không có gì chia cách, anh phải hứa với em, vĩnh viễn cũng không bao giờ rời bỏ em được không?"