Vừa bước vào nhà, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn chạy tới sà vào lòng anh, mái tóc rối tung, đầu cô cọ qua cọ lại trước ngực anh vài cái.
“Sao anh lại về trễ như vậy, em chờ anh rất lâu.”
Bởi vì trong người không được khỏe cộng với cảm giác bị ủy khuất nên lúc này trong giọng nói của Văn mân mang theo một chút nũng nịu.
Tiếu Đồng nghe vậy đột nhiên hơi sửng sốt, lập tức đưa tay ôm lấy thắt lưng Văn Mân, muốn ôm cô trở lại phòng khách.
Nhưng mà Văn Mân vẫn ôm chặt lấy anh không chịu nhúc nhích, anh rất muốn tiện thể ôm cô đi nhưng lại sợ quá dùng sức ôm lấy eo cô sẽ làm tổn thương tới đứa bé. Anh đành bất lực đứng nguyên tại chỗ dùng tay vỗ nhẹ vào lưng để trấn an cảm xúc của cô.
“Thật xin lỗi, tren đường về chậm trễ một ít thời gian, là anh không tốt.”
Nếu đổi lại bình thường, Tiếu Đồng tuyệt đối không biết cách dỗ dành như vậy, cũng may là vừa rồi dọc đường người tài xế kia đã căn dặn lại anh.
Dĩ nhiên, Văn Mân cũng phát hiện ra Tiếu Đồng có điểm bất thường, không khỏi hoài nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
“Sao vậy, sao lại nhìn anh như vậy?”
“Anh nói chuyện hơi là lạ, anh bình thường không dễ dàng nói xin lỗi.” Đột nhiên, nét mặt của Văn Mân biến đổi, “Em biết mà, hôm nay anh ôn nhu săn sóc, nói chuyện nhẹ nhàng như vậy đều là vì đứa bé đúng không? Em biết ngay mà, trong lòng anh em căn bản không có chút quan trọng nào.”
Văm Mân quả thật biết rõ mình đang cố tình gây sự, ngay từ đầu không nên khóc sướt mướt đòi Tiếu Đồng phải nghỉ việc chạy về nhà, bây giờ động một chút lại suy nghĩ linh tinh, từ đầu tới cuối tỏ ra khó chịu đến ngay cả mình cũng không chấp nhận được.
Nhưng dù cảm thấy mình đáng ghét như vậy lại càng muốn hỏi cho rõ, cô muốn khống chế bản thân nhưng lại khống chế không nổi.
Cô chỉ biết là, giờ phút này cô cực kỳ sợ hãi, cô sợ mình chỉ là mừng hụt, sợ rằng nếu mình thực sự mang thai thì đứa bé này vẫn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng đối mặt với tính khí bất định của Văn Mân, Tiếu Đồng lại càng thêm xác định, cô nhất định là mang thai rồi. Trên đường anh đã nghe tài xế vừa giảng giải vừa oán hận, nói vợ anh ta lúc mang thai cũng rất khó hầu hạ, tính tình có bao nhiêu cổ quái...
Cho nên, giờ này thấy Văn Mân tức giận không có lý do, anh không hề tức giận, ngược lại trên mặt còn thoáng hiện một tia mỉm cười.
Anh lần nữa vươn tay ôm cô sát vào trong ngực, lời nói nhỏ nhẹ không ngừng an ủi.
“Nhóc, đúng là anh rất thích đứa bé, nhưng với điều kiện đứa bé ấy là em sinh ra. Anh thích em, cho nên mới thích đứa bé này, em không thể hiểu lầm anh.”
Nói xong lời này, Tiếu Đồng cảm giác cũng thấy mình rất buồn nôn, nhưng việc quan trọng bây giờ là phải trấn an cảm xúc của Văn Mân, những chuyện khác anh không nghĩ tới, hơn nữa lời này anh nói là thật lòng.
“Nhưng, nhưng nếu đây chỉ là do em hiểu lầm, em căn bản cũng không mang thai, chỉ là do dạ dày có vấn đề, vậy anh có thất vọng không?” Văn Mân cúi đầu rầu rĩ, giọng nói trầm thấp mang theo một vẻ bất an.
“Sẽ không, nếu là do dạ dày có vấn đề, chúng ta nhanh chóng đi bệnh viện chữa trị, chuyện này cũng không có gì lớn. Còn nữa, chúng ta mới kết hôn, cho dù không mang thai cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta không cần vội, biết không?”
“Nhưng là, em sợ nếu đến bệnh viện kiểm tra, nếu thực sự có thai rồi, đứa bé còn nhỏ như vậy, lại làm nhiều kiểm tra này nọ sẽ không tốt.”
Tiếu Đồng nghe vậy chợt nhíu nhíu mày, đây đúng là một vấn đề nan giải.