“Tiếu Đồng, anh không đi làm sao?”
“Có chứ, vụ án vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Vậy sao anh còn không đi đi? Sắp muộn rồi.”
Thực ra Văn Mân cũng không rõ thời gian đi làm của Tiếu Đồng, chỉ biết giờ đi làm phổ biến là 9h, bây giờ đã sắp 8h30 rồi, từ nhà cô đến sở nghiên cứu cho dù không có kẹt xe cũng phải đi gần 20 phút, vì sao hắn một chút cũng không sốt rột, chẳng lẽ bởi vì hắn có chức vị cao nên có thể coi thường giờ đi làm sao?
Văn Mân nghĩ một lát lại cảm thấy không có khả năng, con người của Tiếu Đồng làm cái gì đều rất nguyên tắc, hơn nữa hắn sẽ không bao giờ làm trái với nguyên tắc chung đâu. Ở kiếp trước, cho đến ngày hai bọn họ ly hôn, hắn cũng chưa bao giờ đi làm muộn, lúc nào cũng lên lớp dạy học đúng giờ. Bây giờ không vướng bận chuyện gì, hắn làm sao có thể tự ý đi muộn được?
“Đúng vậy, sắp muộn rồi, vậy em còn không ăn nhanh lên?” Tiếu Đồng dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn Văn Mân, giống như người sắp bị muộn là cô vậy.
“Em? Em cũng không có việc gì, ăn nhanh làm gì chứ?”
“Đưa anh đi, vừa rồi lúc anh vào cửa chẳng phải đã trả lại chìa khóa xe cho em rồi sao? Em không đưa anh đi làm, xung quanh nhà em cũng không có xe bus, taxi cũng không có…”
“Khoan đã, Tiếu Đồng, anh cứ lấy xe em đi là được rồi, không cần chờ em.” Trước khi Tiếu Đồng kịp nói xong, Văn Mân liền ngắt lời hắn. Một lúc nữa cô còn phải đến siêu thị mua đồ ăn, nếu đưa hắn đi đến sở nghiên cứu rồi mới lái xe trở về đi siêu thị thì đồ ăn tươi ngon đều đã bị người khác mua hết rồi, hơn nữa, không phải hắn đã giữ xe của cô mấy ngày rồi sao? Lúc trước đi còn không thèm trả lại cho cô, bây giờ lại còn già mồm cãi láo.
“Em không muốn đưa anh đi? Anh vì lo lắng cho em mà không từ vất vả chuyển tới đây ở, em chỉ có đưa anh đến sở nghiên cứu cũng không muốn?” Tiếu Đồng nhìn Văn Mân bằng ánh mắt “em chính là con người vong ân bội nghĩa” cho đến khi Văn Mân ngượng ngùng không biết nên buông đũa xuống hay nên ăn tiếp, cuối cùng đành đồng ý làm tài xế cho hắn mới thôi.
“Ách…Tiếu Đồng, hay anh cứ tự lái xe đi, sau đó lúc về cũng có thể sử dụng luôn, nếu để em đưa anh đi, lúc chiều anh về thì làm sao bây giờ?”
“Em tới đón anh là được.”
Giọng nói của Tiếu Đồng rất thản nhiên, ánh mắt còn càng thản nhiên hơn, khiến cho con ngươi của Văn Mân thiếu chút nữa vì trừng quá to mà rớt xuống.
Thậm chí cô còn hoài nghi không biết người đàn ông trước mặt cô đây có phải là Tiếu Đồng cô đã từng quen biết không? Cô nhớ rõ kiếp trước hắn chưa bao giờ yêu cầu cô như vậy, chẳng lẽ bởi vì kiếp này, cô hạ địa vị của mình xuống quá thấp khiến cho hắn nghĩ có thể tùy ý sai khiến cô như vậy sao?
Nhưng Văn Mân không hề biết, hành động được đà lấn tới này của Tiếu Đồng đều dựa vào một
quyển sách.
Mà quyển sách này hiện tại đang ở trong ngăn kéo bàn làm việc của Tiếu Đồng ở sở nghiên cứu. Mà buổi sáng hôm nay, chỉ trong 2 giờ ngắn ngủi, Tiếu Đồng đã sử dụng liên tiếp hai chiêu trong đó.
1: Không bao giờ được biểu hiện trước mặt bạn gái rằng mình rất để ý tới tình sử của cô ấy, như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy bạn trai của mình rất hẹp hòi, không có lòng dạ rộng lượng của một người đàn ông.
2: Lúc bạn gái mình nguyện ý rửa tay nấu cơm cho mình, nhất định phải không ngừng cố gắng, cố gắng hết sức “mè nheo” bạn gái của mình làm thêm chút việc vất vả hơn, ví dụ như cùng đi làm với người bạn trai, điều này rất có ích trong việc kích thích bản năng làm mẹ của đối phương.