Bịch. Bịch. Bịch. Ba người từ trên cao bay xuống, đều liếc nhau một cái, thật lâu, thật lâu, thật lâu chưa gặp mặt. Nhưng sự ăn ý giữa bọn họ đến bây giờ vẫn tồn tại. Diệp Trường Sinh nói: "Các ngươi tới rồi.” Ba người khom người một cái, đồng thanh nói: "Bái kiến Thiếu chủ.” Diệp Trường Sinh hơi giơ tay lên, ý bảo ba người đứng lên: "Có chút tình huống cho nên gọi các ngươi tới.” Tự Tại Thiên nói: "Thiếu chủ, năm đó tạm biệt, ta còn tưởng rằng Thiếu chủ nhớ ta, không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.