Người tới không phải ai khác, chính là bà lão của Băng Thần Cung. Lạc Cửu Khanh vội vàng đi tới bên người bà ta: "Sư phụ, Diệp Trường Sinh tiến vào tòa núi kia.” Bà lão gật đầu, ánh mắt đề phòng nhìn Băng Long viễn cổ trước mắt: "Long Uy thật mạnh, nó hẳn là con Băng Long viễn cổ kia, nói vì sao nó chậm chạp không chịu ra tay, thì ra là bị người trói buộc ở đây.” Nói đến đây, bà ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Khanh Nhi, ngươi yên tâm, vi sư...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.