Hắn không hề là khách qua đường của thế giới này, hắn có nhà, có người thân yêu thương mình. Trên đường đi, Diệp Diệt Đạo liếc mắt nhìn Diệp Trường Sinh: “Thiếu chủ, người làm sao vậy!” Diệp Trường Sinh vân đạm phong khinh: “Gió lớn, mắt có chút không thoải mái.” Thiên Vân nhận thấy được mùi thơm kỳ lạ của Diệp Trường Sinh: “Diệp thiếu chủ, đường ở dưới chân, buộc phải tự mình đi, Thiên Cung Học Phủ chỉ là khởi đầu của ngươi, tương lai con đường ngươi phải đi còn rất dài.” Diệp Trường...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.