Mục lục
Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ở Kiếm Mộ của Diệp gia lại có ý đồ giết ta, lá gan của các ngươi lớn thật.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.

Hắc Vô Diện chầm chậm quay người, ánh mắt bà ta rơi trên người Diệp Trường Sinh: “Ban nãy dưới tình thế cấp bách, lão âu đã hành động đường đột, mong Diệp công tử chớ trách.”

Diệp Trường Sinh không lên tiếng, cổ tay hắn khẽ vẫy, một đường ánh sáng nhanh như chớp bay ra và xuyên qua bên vai còn lại của Tiêu Linh Khanh.

“Thật ngại quá, ta cũng hơi mất khống chế, mong các hạ lượng thứ cho!”

Sắc mặt Hắc Vô Diện khó coi vô cùng, bà ta quay đầu nhìn Tiêu Linh Khanh: “Diệp công tử, ngươi cũng đã đả thương Khanh Nhi, chuyện này đến đây coi như kết thúc.”

Trong lòng bà ta cực kì phẫn nộ, song bà ta lại không dám ra tay với Diệp Trường Sinh. Ở đây là Kiếm Cung của Diệp gia, bà ta mà lại dám lỗ mãng lần nữa thì thực sự sẽ bị đàn áp bất cứ lúc nào.

Diệp Trường Sinh nói: “Chuyệt giết ta há có thể nói bỏ qua là bỏ qua?”

Hắc Vô Diện lạnh lùng lên tiếng: “Lẽ nào Diệp gia tính khai chiến với Hoang Cổ Thần Quốc?”

Diệp Trường Sinh mỉm cười: “Đang lấy Hoang Cổ Quốc ra để áp chế ta đấy à?”

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Diệp Thương Vân ở bên cạnh: “Gia gia, nếu khai chiến với Hoang Cổ Thần Quốc liệu Diệp gia có sợ chăng?”

Diệp Thương Vân đáp: “Chiến là xong, nào có sợ chi?”

Nghe vậy, Hắc Vô Diện bèn tức giận nhìn Diệp Thương Vân: “Diệp tộc trưởng, chẳng lẽ ông thực sự định khai chiến với Hoang Cổ Thần Quốc? Thân là một vị tộc trưởng, chẳng lẽ ông không suy nghĩ cho Diệp gia ư?”

Sắc mặt Diệp Thương Vân bình tĩnh như nước lặng: “Làm hại đến tôn nhi của ta, khai chiến thì có hề gì?”

Hắc Vô Diện không ngờ thái độ của Diệp Thương Vân lại kiên quyết như vậy, ông chẳng chừa cho Hoang Cổ Thần Quốc chút ít mặt mũi nào. Bà ta biết nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ Diệp Trường Sinh, ánh mắt bà ta thay đổi: “Không biết Diệp công tử muốn thế nào mới có thể thả Khanh Nhi rời đi?”

“Ta tuy là trẻ con nhưng từ trước tới nay làm chuyện gì cũng luôn công bằng.” Diệp Trường Sinh lạnh lùng nói, hắn nhấc tay, hai thanh kiếm Tru Thiên và Lục Tiên quay về bên người hắn.

Cơ thể Tiêu Linh Khanh trượt xuống khỏi bức tường đá, nàng ta nhìn Diệp Trường Sinh đang đi về phía mình bằng đôi mắt quỷ quyệt, đột nhiên từ sâu bên trong linh hồn nàng ta dấy lên một cảm giác không mấy tốt đẹp.

Diệp Trường Sinh tới bên người Tiêu Linh Khanh: “Trước đây ta từng nói, ân huệ của Hoang Cổ Quốc đã được trả hết, nếu như ngươi còn dám làm càn, ta bắt buộc phải giết ngươi.”

Tiêu Linh Khanh tức muốn rách mắt, nàng ta phẫn nộ không thôi, nhìn như một con thú cái đang lên cơn: “Ngươi dám giết ta, ta là Cửu công chúa của Hoang Cổ Quốc. Ngươi mà giết ta, phụ hoàng ta sẽ san bằng Kiếm Châu của các ngươi.”

Vẫn là cái màn quen thuộc đó.

Đầu tiên là lôi thân phận của mình ra, tiếp đó thì chuyển qua phụ thân của nàng ta, nàng ta tính dọa ai đấy?

Diệp Trường Sinh đã quá sành cái chiêu này của nàng ta rồi.

“Ban nãy họa chăng thực lực của ta không mạnh thì đã bị ngươi giết chết rồi, đúng không? Làm người là phải biết giác ngộ, không phải bị mạo phạm thì chính là cho người ta mạo phạm.”

Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, ngón tay hắn khẽ búng, một luồng ánh sáng xuyên vào đan điền của Tiêu Linh Khanh.

Uỳnh.

Cơ thể của Tiêu Linh Khanh lại đụng lên tường đá một lần nữa, máu tươi phun ra khỏi miệng nàng ta, nàng ta đứt hơi khản tiếng nói: “Ngươi… ngươi phế kiếm thai của ta. Diệp Trường Sinh, ta mà còn sống thì nhất định sẽ không ngừng liều mạng với ngươi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu.”

Hắc Vô Diện kinh hãi và tuyệt vọng, bà ta không thể nào ngờ được rằng Diệp Trường Sinh còn dám phế cả kiếm thai của Tiêu Linh Khanh, một thiên tài tuyệt thế cứ như vậy gục ngã?

Lớn chuyện thật rồi.

Kiếm thai của Tiêu Linh Khanh bị hủy, Hoang Cổ Thần Quốc và Kiếm Châu của Diệp gia ắt sẽ nổ một trận đại chiến, bà ta cũng khó mà thoái thác sai lầm…

Bỗng Diệp Trường Sinh lại đi về phía Tiêu Linh Khanh, bóng người Hắc Vô Diện vụt qua, chắn ở trước mặt Diệp Trường Sinh: “Diệp công tử, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt thật sao, không sợ sẽ mang tai ương ngập đầu đến cho Diệp gia à?”

Diệp Trường Sinh nói: “Giết nàng ta là tốt cho Hoang Cổ Thần Quốc của các ngươi. Một kẻ hống hách và coi trời bằng vung như nàng ta thì chỉ có đem lại phiền phức lớn hơn cho Hoang Cổ Thần Quốc mà thôi. Giờ xử lí nàng ta cũng coi như một lần gọn gẽ cả đời nhàn hạ, đáng lẽ các ngươi phải cảm ơn ta chứ.”

Hắc Vô Diện lại nói: “Khanh Nhi đã mất đi thứ trân quý nhất, hiện giờ cũng chỉ là một kẻ phế nhân, Diệp công tử vẫn không chịu buông tha ư?”

Trong lúc nói, giữa lòng bàn tay bà ta xuất hiện một mảnh huyền thạch, chuẩn bị bóp vỡ nó bất cứ lúc nào để thông báo cho Hoang Cổ Thần Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK