Mục lục
Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Lão tổ, trên bảng xếp hạng thiên địa thần hỏa có tổng cộng bao nhiêu ngọn, mạnh nhất là cái nào.”

Diệp Tiêu Huyền suy nghĩ trong một chớp mắt: “Trên bảng xếp hạng thần hỏa có tổng cộng mười tám ngọn thần hỏa, thần hỏa mạnh nhất tên là Đế Thiên Viêm, nhưng cũng chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Đương nhiên, tinh vực mênh mông, thần hỏa tinh khiết tuyệt không chỉ có mười tám ngọn, chẳng qua là có rất nhiều ngọn chưa từng bị người ta phát hiện.”

“Tại sao thằng nhóc nhà ngươi lại đột nhiên hỏi thiên địa thần hỏa, chúng ta là Kiếm Tu, xưa nay không cần thần hỏa.”

Diệp Trường Sinh cười nhạt một tiếng: “Học không bờ bến mà, bây giờ cháu còn nhiều điều chưa hiểu, lão tổ có thể nói cho cháu biết nơi nào có thần hỏa vô chủ hay không.”

“Có một nơi thật sự có thiên địa thần hỏa!” Con ngươi của Diệp Tiêu Huyền sáng lên, ngừng tạm, lại nói: “Nghe đồn ở chiến trường Thiên Vực có một ngọn thần hỏa, hình như là Tử Vi Thiên Hỏa xếp thứ chín trên bảng xếp hạng thần hỏa.”

Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ, ta có thể đi vào chiến trường Thiên Vực hay không?”

Diệp Tiêu Huyền nói: “Dĩ nhiên là được, bảy năm về sau là lúc mà chiến trường Thiên Vực mở ra, khi đó cháu đã đến năm vũ thược, nếu như cảnh giới của cháu đạt đến Thánh Giả, lão tổ đồng ý cho cháu đi tới chiến trường Thiên Vực.”

“Trường Sinh hiểu rõ!” Bóng dáng của Diệp Trường Sinh quay trở lại đỉnh của Kiếm mộ, ngồi xếp bằng, cả người lâm vào trong minh tưởng.

Hoang Cổ Thần Quốc.

Một bóng người xuất hiện trong hoàng cung, vội vàng mà đi, hướng về phía ngự thư phòng.

Tiêu An Bình biết được Hắc Vô Diện trở về, sau khi tuyên bà ta vào điện: “Dược sư, vì sao chỉ có một mình ngươi trở về, Tiểu Cửu hiện ở nơi nào.”

Hắc Vô Diện khom người vái chào, thanh âm khẽ run nói: “Bẩm bệ hạ, Khanh nhi đi rồi, nói thời cơ chín muồi, nàng sẽ trở lại.”

Tiêu An Bình phát giác được một chút manh mối: “Dược sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trẫm phải biết mọi thứ.”

Hắc Vô Diện không dám giấu giếm chút nào, nói toàn bộ chuyện xảy ra ở Kiếm Cung cho Tiêu An Bình biết, vẻ mặt lão ta cực kỳ khó coi: “Ngươi nói là thần tử số không của Diệp gia, một kích đánh bại Tiểu Cửu ngay lập tức, còn hủy kiếm thai của con bé?”

“Xác thực như thế.” Thân mình của Hắc Vô Diện cong lại như tôm, tiếp theo lại nói: “Bệ hạ, lão nô bảo vệ bất lực, kính xin bệ hạ trị tội.”

Tiêu An Bình nói: “Diệp Trường Sinh kẻ này có Hỗn Độn Kiếm Thể, không nên trưởng thành mới đúng, Hoang Cổ Thiên Vực sớm đã không có Hỗn Độn Chi Khí, hắn kiếm thể phải là phế thể.”

Nói đến đây, biểu cảm của lão ta trở nên trầm trọng, tiếp tục nói: “Trẫm hoài nghi nó không phải là Hỗn Độn Kiếm Thể, bằng không thì sẽ không trưởng thành nhanh như vậy, như lời mà ngươi nói, kẻ này ít nhất đã là Tôn Giả tầng bốn, đứa nhóc kia mới mấy tuổi đã yêu nghiệt đến mức này, rốt cuộc Diệp gia đang giấu giếm điều gì?”

“Còn về Tiểu Cửu, con bé đạt được cơ duyên thuộc về chính mình, tương lai vẫn không thể đo lường như cũ, Dược sư lui xuống đi nghỉ ngơi đi.”

Nhìn Hắc Vô Diện quay người rời đi, Tiêu An Bình tan biến trước long án trong nháy mắt, lại xuất hiện là ở giữa một sườn núi, lão ta khom người vái chào, bái nói: “Lão tổ, An Bình có tin tức quan trọng cần bẩm báo!”

Trong giây lát.

Một cánh cửa đá được mở ra.

Tiêu Bắc Huyền mang theo một vị thiếu niên áo trắng đi ra: “An Bình, có tin tức quan trọng gì!”

Tiêu An Bình lạy thưa: “Bẩm lão tổ, là tin liên quan tới thiếu chủ của Diệp gia.”

Đỉnh Cửu Long.

Mây mù lượn lờ, vô cùng tiên khí, đây là Hoang Cổ Thần Quốc, đất tổ, cũng là nơi Tiêu Bắc Huyền tu luyện.

Bóng dáng Tiêu Bắc Huyền xuất hiện: “Nói nghe thử xem, thiếu chủ Diệp gia thế nào.”

Tiêu An Bình nói: “Thưa lão tổ, ngày trước tại Kiếm Mộ của Diệp gia, Tiểu Cửu bị kẻ này đánh bại bởi một kiếm chỉ trong giây lát, hơn nữa còn để cho hắn hủy đi kiếm thai.”

Tiêu Bắc Huyền nghe thế, uy áp khủng bố tỏa ra quanh thân: “Kẻ hủy đi kiếm thai của Tiểu Cửu, tương đương với hủy đi một mảnh thánh thể của Tiêu gia ta, Diệp gia thật to gan, việc này tuyệt đối không thể để yên.”

Tiêu An Bình lại nói: “Lão tổ, An Bình nghi ngờ là Diệp gia cố ý tung tin tức giả, nói thiếu chủ Diệp Trường Sinh là Hỗn Độn Kiếm Thể, trên thực tế hắn không hề như thế, đây chỉ là để che dấu tai mắt người ngoài thôi.”

Tiêu Bắc Huyền nói: “Hỗn Độn Kiếm Thể, là thánh thể, cũng là phế thể, hắn không thể nào đánh bại Tiểu Cửu chỉ bằng một kiếm.”

“Diệp gia che giấu thân phận của kẻ này, mục đích vô cùng rõ ràng, chính là muốn bảo vệ hắn, đáng tiếc đời này, Diệp gia nhất định sẽ bị xóa tên khỏi Thiên Vực.”

Nói đến đây, lão cúi xuống, tiếp tục nói: “Hiện tại Tiểu Cửu đâu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK