“Thưa lão tổ, sau khi Tiểu Cửu rời khỏi Kiếm Cung thì có được cơ duyên ngẫu nhiên, nhận được truyền thừa từ một vị cường giả siêu cấp, sau đó nàng rời đi, nói là thời cơ chín muồi sẽ quay trở lại.”
“Ha ha, đến ông trời cũng phù hộ Tiêu gia, phù hộ Thần Quốc, lão già ta đã nói rồi, Tiểu Cửu là con cưng của trời, sao có thể dễ dàng rơi đài như vậy.”
Tiêu Bắc Huyền cười nói, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên áo trắng đứng ở bên: “Thiên Hỏa, ngươi đã đến cảnh giới Hoàng Giả, thêm một năm nữa là Bí Cảnh Hỏa Vân Sơn sẽ mở ra, ngươi ra ngoài rèn luyện thử đi.”
Tiêu Thiên Hỏa nói: “Thiên Hỏa đã rõ.”
Tiêu Bắc Huyền lại nói: “Lần này đến Hỏa Vân Sơn, ngươi nhất định phải đạt được Thất Thải Hỏa Linh, để chuẩn bị cho ngươi tiến vào Chiến Trường Thiên Vực, vị trí Thần Hỏa thứ chính, lần này nhất định phải thuộc về ngươi.”
Tiêu Thiên Hỏa gật đầu: “Lão tổ, Bí Cảnh Hỏa Vân Sơn mở ra, Diệp gia tại Kiếm Châu sẽ phái người đi trước chăng?”
Tiêu Bắc Huyền lắc đầu: “Chắc là không, Diệp gia đều là kiếm tu, bọn hắn không cần Hỏa Linh.”
Tiêu Thiên Hỏa lại nói: “Vậy Chiến Trường Thiên Vực thì sao, Diệp gia sẽ đi chứ?”
“Đương nhiên!”
“Thiên Hỏa hiểu rồi, Thần Hỏa tại Chiến Trường Thiên Vực lần này, sẽ là của ta, mạng của kiếm tu Diệp gia, cũng là của ta, nhất là vị thiếu chủ của Diệp gia đã hủy diệt kiếm thai của Tiểu Cửu.”
Tiêu Thiên Hỏa trầm giọng nói xong, lại cúi đầu, nói: “Lão tổ, Thiên Hỏa đi tu luyện trước, lão tổ và phụ hoàng chắc còn có chuyện muốn nói.”
Nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, Tiêu Bắc Huyền hết sức hài lòng gật đầu: “Đứa nhỏ Thiên Hỏa này, thật sự là quá xuất sắc.”
Tiêu An Bình nói: “Có thể nhận được sự khen ngợi từ lão tổ chính là phúc của Thiên Hỏa.”
Tiêu Bắc Huyền nói: “Một năm sau, chiêu cáo thiên hạ, phong Thiên Hỏa làm Thái Tử Thần Quốc, cũng là Hoàng Đế kế tiếp nhiệm đời tiếp theo, ngươi không có ý kiến gì chứ.”
“Tất cả đều nghe lão tổ sắp xếp!” Tiêu An Bình nói xong lại nói tiếp: “Lão tổ, thế việc Diệp gia hủy đi kiếm thai của Tiểu Cửu phải xử lý thế nào ạ.”
Tiêu Bắc Huyền nheo đôi mắt, lạnh lùng nói: “Nghe nói mấy năm qua kiếm tu của Diệp gia lại bắt đầu phát triển, để Phệ Linh ra tay, tiêu diệt toàn bộ các tu sĩ của Diệp gia đi rèn luyện tại các châu.”
“Mặt khác, ban hành Thần Quốc Lệnh, bảo tộc trưởng Diệp gia đích thân tới Thần Quốc, giải thích chuyện này với Tiêu gia chúng ta.”
Tiêu An Bình nói: “An Bình sẽ đi làm chuyện này!”
…
Một tháng sau.
Kiếm Mộ.
Ánh mắt Diệp Tiêu Huyền rơi vào trên người Diệp Trường Sinh, bước chân vẫn không ngừng chuyển động, chuyện đã xảy trong một tháng qua, khiến ông nghĩ mãi không ra.
Rõ ràng là kiếm tu, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn trên Kiếm Mộ, có ban ngày, cũng không có ban đêm, đây là muốn làm gì?
Thời gian năm năm, ông chưa từng thấy Diệp Trường Sinh sờ qua kiếm, không luyện kiếm, không tỉnh kiếm, thế con mẹ nó sao còn là kiếm tu?
Thật sự là vội chết người ta.
Nhưng Diệp Tiêu Huyền không dám đi đến quấy rầy Diệp Trường Sinh, bởi vì linh khí trên người hắn dao động cực mạnh, ông sợ tùy tiện quấy rầy, sẽ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.
Đúng lúc này.
Diệp Thương Vân rơi xuống từ trên trời, ông liếc mắt nhìn Diệp Trường Sinh, khom người vái chào Diệp Tiêu Huyên xong mới nói: “Lão tổ, Trường Sinh đang làm gì vậy?”
Diệp Tiêu Huyền lắc đầu, không nói gì, giống như đang nói, ta cũng không biết, ta cũng không dám hỏi.
Im lặng trong khoảnh khắc, ông lại mở lời: “Thương Vân, ngươi đến Kiếm Mộ có chuyện gì?”
Diệp Thương Vân nói: “Thưa lão tổ, ta có lấy được một thanh kiếm tại hội đấu giá, mang đến cho lão tổ xem thử.”
Diệp Tiêu Huyền nhận thanh cổ kiếm mà Diệp Thương Vân đưa tới, xem kỹ càng một lúc lâu, lông mày nhíu chặt, nói: “Kiếm này có phong cách cổ xưa tang thương, tản mát ra một luồng kiếm khí khiếp người, chắc là một thanh thần kiếm.”
“Có điều, rốt cuộc nó ở cấp độ gì, phẩm chất thế nào, hãy tìm thời gian đưa cho Trường Sinh xem thử, nó càng hiểu kiếm hơn lão phu.”
“Lão tổ, tìm Trường Sinh có chuyện gì ạ!” Tiếng Diệp Trường Sinh đột nhiên truyền đến.
Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thương Vân vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Trường Sinh đang đứng thẳng trên Kiếm Mộ, áo trắng bay cao, khí tức thu lại, y như phàm nhân.
Sau đó.
Hắn đột nhiên bay lên trước, cưỡi gió mà đi, đi tới bên cạnh hai người Diệp Tiêu Huyền.
Diệp Tiêu Huyền nói: “Trường Sinh, gia gia ngươi đạt được một thanh kiếm, con xem xem nó có cấp độ, phẩm chất gì.”
Diệp Trường Sinh chớp mắt nhìn, “Thấy được ạ, cơ mà lão tổ với gia gia phải giúp Trường Sinh một chuyện đã.”
“Chuyện gì!”
“Chuyện gì!”
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Thật ra chuyện rất đơn giản, hai người giúp Trường Sinh tìm một luồng Thần Hỏa, Trường Sinh không kịp chờ đến Chiến Trường Thiên Vực bên kia, nhất định phải nhanh chóng tìm được một nhánh Thần Hỏa.” Diệp Trường Sinh chậm rãi nói.