Cho dù Trụ Nhất hay hắn cũng không có bất cứ suy nghĩ gì với chí bảo, vô vàn sách cổ, còn không bằng mạch nước ngầm ở dưới đáy sông. Không có chuyện còn có thể hừng hực sóng. Diệp Trường Sinh đi dọc theo giá sách cao ngất, một đường đi thẳng về phía trước, đến phần cuối hành lang uốn lượn quả nhiên còn có một cánh cửa. Dời bước tiến lên, hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa sắt ra. Kẽo kẹt. Tiếng vang truyền ra, cửa sắt từ từ mở ra. Cửa sắt này rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.