Chốc lát sau, Diệp Thương Vân nhìn Diệp Tiêu Huyền, ông định lên tiếng song lại bị Diệp Tiêu Huyền ngăn lại: “Muốn nói gì thì đợi Trường Sinh đột phá xong hẵng nói.” Uỳnh uỳnh. Uỳnh uỳnh. Những tiếng vang lớn truyền khắp hư không, từng đường ánh sáng xuất hiện và ngưng tụ lại thành hình dạng của phi kiếm, treo ngược giữa không trung. Thanh kiếm với ánh sáng long lanh trong suốt tản ra sát khí run sợ, trông như mười cây cột chống trời, cao chót vót giữa trời đất. Vẻ mặt Diệp Kình Vân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.