Ánh mắt anh dịu dàng kèm theo chút chán nản và đau lòng.
Trầm Mặc Ca còn tưởng bản thân mình nhìn nhầm.
Anh làm sao có thể đau lòng vì mình được chứ?
Nhất định là mình hoa mắt rồi.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi tự làm được. Không phải anh mới nói có việc muốn nói với tôi sao? Bây giờ nói đi.”
Trầm Mặc Ca muốn nhận lấy quả trứng trong tay Diệp Nam Huyền để tự mình làm, lại bị Diệp Nam Huyền tránh qua.
“Nằm im, thành thật dựa vào là được rồi.”
Giọng điệu của anh trước sau vẫn ngang ngược như vậy.
“Tổng giám đốc Diệp, anh làm gì vậy? Anh muốn chuộc tội cho bạn gái anh sao? Sợ tôi gây phiền phức cho cô ta à? Hay là…”
“Tôi đã từng nói Sở Mộng Khê không phải là bạn gái của tôi.”
Diệp Nam Huyền nhắc lại một lần nữa, sắc mặt ít nhiều hơi khó coi.
“Vậy cũng thật kỳ lạ. Cô ta sinh ra một người thừa kế cho nhà họ Diệp anh, không phải là bạn gái ngươi, chẳng lẽ là vợ anh? Vậy thì tôi quả thật đã thất lễ rồi.”
Trầm Mặc Ca thản nhiên nói.
Tay Diệp Nam Huyền chợt dừng lại, đôi mắt phượng tuyệt đẹp kia nhìn thẳng vào Trầm Mặc Ca.
“Em biết còn không ít đâu.”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Cô Sở đã tự mình qua cảnh cáo tôi, nói cô ta là công thần của nhà họ Diệp, bảo tôi cách xa anh một chút, còn không được có suy nghĩ không an phận gì với tổng giám đốc Diệp. Tôi chắc hẳn phải nhớ thật kỹ, nếu không cái tát trên mặt này chính là một bài học, anh nói đúng không?”
Trầm Mặc Ca cười lạnh nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười.
Diệp Nam Huyền thở dài nói: “Cô ta đúng là đã sinh cho nhà họ Diệp một người thừa kế, nhưng đứa trẻ không phải là của tôi.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Trầm Mặc Ca có phần sững sờ, đáp án này thật sự ngoài dự đoán của cô.
Sao có thể không phải là của Diệp Nam Huyền được?
Nếu không phải, anh làm sao có thể để Sở Mộng Khê giữ đứa trẻ lại? Thậm chí còn vì đứa con của cô ta mà tiễn người vợ chính thức là cô?
Diệp Nam Huyền lại không nghĩ nói nhiều, nhỏ giọng bảo: “Sau này, có cơ hội tôi sẽ giải thích cho em biết rõ về chuyện này. Tôi sẽ không để em chịu một cái tát này uổng công. Em nói đi, em muốn tôi làm thế nào mới không rời khỏi đây?”
Trầm Mặc Ca thấy anh đổi chủ đề, trong lòng chỉ cảm thấy mình thật là ngu.
Sao mình còn tin tưởng lời anh nói chứ?
Năm đó cũng bởi vì quá tin anh, mới khiến cho mình suýt nữa chết trong biển lửa, còn làm liên lụy tới con của mình. Bây giờ không ngờ anh chỉ nói một câu lại làm cho cô dao động.
Ánh mắt Trầm Mặc Ca lập tức lạnh đi.
“Tôi nói sao, tổng giám đốc Diệp sẽ làm thế à?”
“Đương nhiên, chỉ cần em nói ra, tôi sẽ làm được.”
Ánh mắt Diệp Nam Huyền nhìn Trầm Mặc Ca nghiêm túc, thậm chí hơi cưng chiều.
Trầm Mặc Ca cảm thấy mắt của mình lại kém rồi.