• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23


“Nếu không phải vì nguyên nhân này, cô nghĩ dựa vào đâu mà cô được sống ở nhà họ Diệp?”


Toàn thân Diệp Nam Huyền toát ra hơi thở lạnh băng, lời nói lại càng không chút nể tình.


Người Sở Mộng Khê run lên.


Cô ta nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mắt này, nhất thời hơi không chống đỡ được.


“Nam Huyền, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”


“Cô Trương, sau này không có sự cho phép của tôi, không được để cô Sở bước chân vào công ty nửa bước! Nếu cô không làm được thì nộp đơn xin từ chức với bộ phận nhân sự đi.”


Diệp Nam Huyền không thèm để tâm cảm nhận của Sở Mộng Khê , anh lạnh lùng nói xong thì nhấc chân đi khỏi đại sảnh.


Tống Đình không nói một lời đi theo Diệp Nam Huyền, sau khi vào thang máy thì nghe Diệp Nam Huyền nói: “Điều tra xem cô Thẩm ở khách sạn nào, chọn một món quà đắt giá rồi tặng cô ấy, nói là quà nhận lỗi của tôi.”


“Tổng giám đốc Diệp, không phải anh đã bảo cô Sở đi xin lỗi rồi sao? Sao chúng ta còn phải làm vậy?”


Tống Đình không hiểu lắm.


Diệp Nam Huyền liếc nhìn anh ta, hờ hững nói: “Sở Mộng Khê đi xin lỗi là để giải quyết ân oán cá nhân. Công ty chúng ta xin lỗi là tỏ rõ lập trường của công ty ta. Cậu thật sự cho rằng cô Thẩm không muốn hợp tác với chúng ta sao? Cô ấy chỉ đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, ra oai phủ đầu với tôi mà thôi. Nhưng người phụ nữ này cũng khá thú vị, chơi trò lạt mềm buộc chặt rất thành thạo. Thôi, chọn một món quà đắt giá rồi tôi sẽ đích thân mang tới tặng.”


Tống Đình sững sờ.


“Tổng giám đốc Diệp, anh định đích thân mang tới tặng sao? Có phải quá nể mặt cô ấy rồi không?”


“Điều cô ấy muốn cũng là tự tôi đích thân tới cửa mời. Còn trong hồ lô của cô ấy bán thuốc gì thì tôi phải đi mới biết được, cứ làm vậy đi.”


Diệp Nam Huyền nói xong thì ra khỏi thang máy, vào thẳng phòng làm việc. Có điều Tống Đình vẫn hơi mất bình tĩnh.


Năm năm rồi, đã năm năm anh ta chưa thấy tổng giám đốc Diệp để tâm một cô gái nào như thế này.


Lẽ nào nhà thiết kế Lisa kia thật sự có mị lực lớn đến vậy sao? Đủ để tổng giám đốc Diệp núi băng ngàn năm thay đổi?





Sau khi Trầm Mặc Ca ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí thì nhanh chóng tìm một hiệu thuốc mua chút đá viên và thuốc hạ nhiệt rồi mới về nhà.


May mà Trầm Tử An đã theo Mễ Tiểu Anh tới trường mầm non, nếu để con trai nhìn thấy cô thế này thì không biết lại hỏi đông hỏi tây tới khi nào.


Có đôi lúc Trầm Mặc Ca rất cảm ơn ông trời vào lúc cô tuyệt vọng nhất đã ban cho cô thiên sứ Trầm Tử An, mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất biết quan tâm cô.


Nghĩ tới con trai, biểu cảm trên mặt Trầm Mặc Ca dịu dàng đi rất nhiều.


Cô về tới nhà, lấy đá chườm lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến cô không khỏi nheo mắt lại.


Sao bây giờ Sở Mộng Khê vẫn chưa trở thành bà Diệp, vì sao nhỉ?


Chỉ bằng việc cô ta sinh cho Diệp Nam Huyền một đứa con trai thôi đã là công thần rồi, hơn nữa Diệp Nam Huyền cũng có tình cảm với cô ta, vì cô ta mà còn định giết cả người vợ là cô đây, không phải sao? Nhưng vì sao anh vẫn chưa cưới cô ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK