Bác sĩ đã nói có lẽ không cứu được nữa nhưng Trầm Mặc Ca đau khổ cầu xin cùng với thế lực và nguồn kinh tế của Đường Trình Siêu ở Mỹ mới cứu sống được Nghê Nghê, nhưng thận Nghê Nghê lại suy kiệt bẩm sinh, không thể lớn lên khoẻ mạnh hoạt bát như những đứa trẻ bình thường.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì Nghê Nghê có khoảng ba trăm ngày sống trong bệnh viện. Toàn thân cô bé cắm đầy ống dẫn, sắc mặt tái nhợt quanh năm, mỗi lần Trầm Mặc Ca nghĩ tới đây đều không kìm được hận Diệp Nam Huyền thêm mấy phần.
Nếu ban đầu không phải anh thì sao con lại tới mức này!
Bây giờ mỗi năm Nghê Nghê lại yếu hơn nhưng không tìm được thận thích hợp, chỉ vì nhóm máu của Nghê Nghê nghe Trầm Tử An đều giống Diệp Nam Huyền, là nhóm máu hiếm hơn nữa còn là âm tính.
Bác sĩ nói chỉ có người thân cùng huyết thống hiến thận thì mới cứu được cô bé. Nhưng Diệp Nam Huyền là người máu lạnh vô tình, sao có thể tự động hiến thận mình chứ?
Khi ấy biết rõ cô đang mang thai con anh mà anh vẫn có thể tàn nhẫn thiêu mẹ con cô trong biển lửa chứ nói gì tới việc cứu Nghê Nghê.
Hận cũ trước kia khiến Trầm Mặc Ca không thể nhịn được.
Cô muốn khiến Diệp Nam Huyền nếm thử cảm giác đau thấu tim gan bị người mình yêu phản bội và tổn thương, sau đó cô sẽ đích thân vạch ngực anh rồi moi thận cứu con gái mình!
Đây là anh nợ Nghê Nghê, anh nhất định phải trả!
Trầm Mặc Ca bị hận ý đầy trời che phủ, vẻ mặt cũng hơi dữ tợn.
Không dễ gì cô mới bình tĩnh lại được, cảm thấy toàn thân đã thấm đẫm mồ hôi.
Nhớ tới vết bỏng trên người cần phải xử lý, Trầm Mặc Ca vội vàng đứng lên đi tắm sau đó tới cửa hàng xăm mà Đường Trình Siêu nói.
Thợ làm nghe nói là người Đường Trình Siêu giới thiệu nên vô cùng cung kính với Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca nằm lên giường, chịu đựng những mũi kim lít nhít châm trên da thịt mình, dường như lại trở về trận hoả hoạn năm năm trước, cảm giác cực nóng đó khiến người ta tuyệt vọng.
Toàn thân cô bị mồ hôi và máu loãng thấm đẫm nhưng lại cắn chặt răng không nói lời nào cho tới khi kết thúc.
Trầm Mặc Ca làm hơn bốn tiếng đồng hồ, trong quá trình làm thậm chí cô đã hơi hôn mê, thợ xăm hình có phần lo lắng nhưng cô vẫn bảo họ tiếp tục. Khi kết thúc cô đã mệt lả, nghỉ ngơi một lúc lâu mới đứng dậy, lái xe về nhà.
Thấy Trầm Tử An và Mễ Tiểu Anh đã sắp tan học về nhà.
Trầm Mặc Ca vào bếp làm vài món đơn giản, bỗng cảm thấy người lâng lâng mất thăng bằng, không còn chút sức lực.
Mấy năm nay sức khoẻ cô vẫn luôn không được tốt lắm, cô cho rằng mình bị cảm nên về phòng tìm vài viên thuốc uống sau đó nằm lên giường ngủ.
Trầm Tử An và Mễ Tiểu Anh tan học về nhà, trong nhà không có ai nhưng cơm thì đã làm xong.
“Mẹ ơi, mẹ!”
Trầm Tử An nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Trầm Mặc Ca.
Khi cậu bé mở cửa phòng ngủ thấy Trầm Mặc Ca hôn mê bất tỉnh lập tức hoảng hốt.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Dì Lam, mau lại đây, mẹ sốt rồi!”
Sức Trầm Tử An rất nhỏ vốn không thể kéo được Trầm Mặc Ca, chỉ đành gọi Mễ Tiểu Anh giúp đỡ.
Mễ Tiểu Anh nghe Trầm Tử An nói Trầm Mặc Ca bị sốt thì vội vàng chạy vào, lúc này mới phát hiện người Trầm Mặc Ca đỏ đến đáng sợ, người nóng ran.
“Sao vậy chứ? Minh Triết, mau gọi 115, mẹ cháu không giống như bị sốt bình thường.”
Sắc mặt Trầm Tử An lập tức trắng bệch.
Cậu bé mau chóng lấy điện thoại ra, bàn tay nhỏ bé run run nhưng vẫn nhanh chóng gọi 115.