Trầm Tử An nhoài người trong phòng vệ sinh, khoé miệng nở nụ cười đạt được mục đích, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào: “Xin lỗi chú, khi nãy cháu thật sự không nhịn được. Chú đợi một lát, cháu bảo mẹ đưa tiền cho chú được không? Hay là cháu cho chú tè lại?”
Lời này suýt chút khiến Diệp Nam Huyền nghẹn họng.
Anh đường đường là Tổng Giám đốc Diệp Thị, lại đi tè vào mặt một đứa bé?
Nói vậy được sao?
Diệp Nam Huyền chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng không lên được cũng không xuống được, cảm giác trên mặt khiến anh cực kỳ khó chịu.
Anh vội vàng lấy nước rửa sạch, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, liên tục lấy nước rửa tay chà lên mặt mình ba bốn lần cũng không cảm thấy mùi đó ít đi được bao nhiêu.
Trầm Tử An luôn nghe tiếng động bên ngoài, cười tươi rói.
Cho ba bắt nạt mẹ!
Cho ba không cần tụi con!
Hôm nay để ông đây cho ba một bài học nho nhỏ, xem như tiền lãi của những năm nay, sau này chúng ta từ từ tính sổ!
Đáy mắt Trầm Tử An loé lên cảm giác hưng phấn vì đạt được mục đích, nhưng giọng điệu vẫn nghẹn ngào: “Chú, chú đừng đánh cháu được không? Chú coi như bị con trai của mình tè lên đi. Cháu thật sự không cố ý đâu. Chú cũng đừng nói với mẹ cháu được không? Mẹ sẽ đánh chết cháu đấy! Hu hu!”
Cuối cùng, Trầm Tử An còn thật sự giả khóc hai tiếng.
Động tác của Diệp Nam Huyền đột nhiên khựng lại.
Con trai của mình?
Nếu năm đó Trầm Mặc Ca không chết, có phải con của bọn họ cũng chừng này tuổi không?
Diệp Nam Huyền nhìn ảnh ngược của mình trong gương, anh chưa bao giờ nhếch nhác đến mức này, tóc bị nước làm ướt dán lên trán, trong đôi mắt phượng đen láy kia mang theo lửa giận.
Mắt phượng?
Diệp Nam Huyền đột nhiên nhận ra đứa nhỏ khi nãy cũng có một đôi mắt giống mình như đúc.
Chẳng trách sẽ cảm thấy thằng nhóc xấu xa đó hơi quen, thì ra là vì đôi mắt kia.
Cả Hải Thành, người có mắt phượng có thể đếm trên đầu ngón tay, có lẽ vì thế nên anh mới có kiên nhẫn với thằng nhóc đó được một chút nhỉ.
Diệp Nam Huyền thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Không được nói với ai chuyện hôm nay hết, kể cả mẹ của cháu luôn, có nghe thấy không? Sau này gặp lại cũng không được nói có quen chú.”
“Vâng, biết rồi ạ! Cháu đảm bảo sẽ không nói đâu!”
Trầm Tử An vội vàng lên tiếng, ngoan ngoãn đến khiến người ta không nỡ trách.
Xem như hôm nay anh nhất định phải chịu cái thiệt thòi này rồi.
Anh bực bội nhìn lại vào phòng vệ sinh một cái, sau đó nổi giận đùng đùng rời khỏi.
“Tổng Giám đốc Diệp, anh sao thế?”
Bên ngoài vang lên tiếng kêu hoảng hốt của trợ lý, Diệp Nam Huyền sải bước rời khỏi.
Trầm Tử An nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động gì nữa mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, cậu bé nhìn theo hướng Diệp Nam Huyền rời đi, khoé môi hơi cong lên, bàn tay nhỏ bé lấy một cái camera lỗ kim từ dưới bồn rửa tay ra, rửa tay rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh.