“Căn phòng bên trái kia, nhưng mà Tổng giám đốc Diệp, cái tính cách mới gặp mà làm như quen thuộc lắm này của anh, cô Sở bạn gái anh có biết không? Đừng đến lúc đó lại đến nhà tôi đánh ghen.”
Trầm Mặc Ca đè nén cay đắng trong lòng, tỏ vẻ ung dung nói.
Diệp Nam Huyền dùng chân đá văng cửa, đặt cô lên giường, sau đó mới thản nhiên nói: “Sở Mộng Khê không phải bạn gái tôi.”
“Không phải? Sao có thể? Tôi cũng đã nghe nói, hai người còn có một đứa bé bốn tuổi. Tổng giám đốc Diệp, anh thế này thật không tử tế. Một người phụ nữ chịu sinh con cho anh, vậy chắc chắn yêu anh nhiều lắm. Anh lại cứ để cô ta gánh lấy thân phận người mẹ chưa lập gia đình ở nhà họ Diệp như vậy, không tốt lắm đâu?”
Trầm Mặc Ca tựa vào mép giường miễn cưỡng nói.
Toàn thân cô tản ra hơi thở lười biếng, giống hệt một con mèo.
Diệp Nam Huyền nhìn cô, nhìn gương mặt xa lạ, nhưng đôi mắt lại vô cùng quen thuộc, anh muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt Trầm Mặc Ca, nhưng Trầm Mặc Ca che giấu quá tốt, anh căn bản không thể nhìn ra chút ghen tị nào.
Nhẽ ra không nên như vậy!
Trầm Mặc Ca yêu anh như vậy, sao lại không ghen tỵ với Sở Mộng Khê chứ?
Anh còn nhớ rõ năm đó khi Trầm Mặc Ca biết tin Sở Mộng Khê mang thai kích động như thế nào, so với Trầm Mặc Ca lạnh lùng hiện giờ, quả thật giống như hai người khác nhau.
Trầm Mặc Ca cũng không e ngại ánh mắt của anh, mặc cho anh nhìn.
Trầm Mặc Ca năm đó, Trầm Mặc Ca si tình kia, đã sớm bị thiêu chết trong đám cháy lớn đó rồi. Trầm Mặc Ca bây giờ là sứ giả báo thù, là vì để anh nếm thử cảm giác bị người mình yêu đâm bị thương nên mới trở về, cũng là vì một quả thận của anh nên mới trở về!
Vì thế sao cô có thể ghen tị chứ?
Trầm Mặc Ca không ngừng làm công tác tư tưởng cho chính mình, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Đột nhiên Diệp Nam Huyền cảm thấy hơi bực bội.
Thậm chí anh không muốn nhìn thấy ánh mắt trong suốt bình tĩnh này của Trầm Mặc Ca.
“Trong nhà có gừng không? Tôi đi nấu nước gừng cho cô, có thể đỡ sốt hơn một chút.”
Diệp Nam Huyền vội vàng chuyển đề tài, nhưng lại khiến Trầm Mặc Ca sửng sốt.
Từ nhỏ cô đã không thích ăn gừng. Nhưng lấy sự hiểu biết của Diệp Nam Huyền đối với cô, chắc hẳn anh không biết, nên đây cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi nhỉ?
“Tôi không ăn gừng, Tổng giám đốc Diệp không cần phiền toái, hơn nữa thân phận của anh cao quý, bắt anh nấu canh gừng cho tôi, thật ngại quá.”
Trầm Mặc Ca thản nhiên nói, tỏ vẻ không thích thú lắm.
Đôi mắt Diệp Nam Huyền khẽ trầm xuống.
Không thích ăn gừng sao?
Vợ anh cũng không thích ăn gừng!
Đột nhiên anh cảm thấy vui vẻ.
“Không sao, không ăn gừng, uống nước là được rồi.”
Nói xong, anh cũng mặc kệ Trầm Mặc Ca có đồng ý hay không, đi thẳng xuống phòng bếp, tìm gừng ra xắt miếng.
Trầm Mặc Ca ngây ngẩn cả người.
Sao Diệp Nam Huyền này lại hành xử không giống bình thường như vậy?