“Cô Lisa, tôi xin lỗi. Tôi biết sự lỗ mãng của mình khiến cô rất khó chịu, đều tại tôi quá hẹp hòi, là lỗi của tôi, tôi ở đây cầu xin cô tha thứ. Mọi lỗi sai đều là tôi sai, cô Lisa, nếu cô cảm thấy vẫn chưa đủ thì cô đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, chỉ mong cô đừng giận chó đánh mèo tập đoàn Hoàn Trí mà huỷ bỏ hợp tác. Tổng giám đốc Diệp vô cùng coi trọng lần hợp tác này, vì lần hợp tác này mà nhiều ngày liên tiếp nghỉ ngơi không đủ, nếu vì tôi mà cô Lisa không thoải mái, vậy Sở Mộng Khê tôi trịnh trọng xin lỗi cô Lisa. Tôi bằng lòng chấp nhận mọi đề nghị của cô Lisa, đảm bảo sẽ không oán hận một lời, cầu xin cô thứ hai hãy tới tập đoàn Hoàn Trí làm việc.”
Sở Mộng Khê khóc như hoa lê đái vũ, Mễ Tiểu Anh lại hừ lạnh: “Đây mà gọi là xin lỗi à, rõ ràng là luân lý lừa gạt. Cả Hải Thành này đều biết cô ta là người của nhà Diệp Nam Huyền, bây giờ cô ta lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thế này cho ai xem? Ngoài mặt thì là xin lỗi cậu nhưng lại đang ngầm nói cậu có tài mà kiêu, cô ta bất đắc dĩ mới phải làm như vậy!”
“Nhìn thấy không nói thẳng, sao cậu lại nóng vội thế?”
Khoé miệng Trầm Mặc Ca hơi cong lên dường như không hề để ý chút thủ đoạn này của Sở Mộng Khê.
“Sao cậu vẫn ngây thơ thế nhỉ? Công khai xin lỗi nhìn có vẻ là xin lỗi cậu nhưng thực tế cậu đã đắc tội rất nhiều người cậu có biết không? Ít nhất là nhân viên tập đoàn Hoàn Trí sẽ không thích cậu, đều sẽ cảm thấy cậu cố ý làm khó chủ tịch bọn họ. Cậu không biết mấy năm nay vì Diệp Nam Huyền vẫn luôn độc thân mà danh tiếng và giá trị con người ở Hải Thành này nước lên thuyền lên, phụ nữ của cả tập đoàn Hoàn Trí nhìn thấy lời xin lỗi này có lẽ đến lòng muốn ăn thịt cậu cũng có luôn ấy, thế mà cậu vẫn không để ý, tớ thật sự sợ cậu vào tập đoàn Hoàn Trí rồi liệu có còn ra được nữa không.”
Mễ Tiểu Anh cực kỳ sốt ruột, thấy Trầm Mặc Ca không để tâm lại càng không giữ được bình tĩnh.
Trầm Mặc Ca mỉm cười đứng dậy, vỗ vai Mễ Tiểu Anh rồi nói: “Được rồi, đừng lo lắng cho tớ nữa, cậu cho rằng tớ vẫn còn là Trầm Mặc Ca của năm năm trước sao? Chút thủ đoạn này mà Sở Mộng Khê cũng muốn đấu với tớ, cô ta vẫn còn non lắm. Yên tâm đi, tớ sẽ khiến Diệp Nam Huyền đích thân tới đón tớ.”
Nói rồi Trầm Mặc Ca quay người về phòng, để lại Mễ Tiểu Anh một mình ngơ ngác tại chỗ.
Để Diệp Nam Huyền đích thân tới đón cô?
Thật hay giả?
Với cái tính núi băng Diêm Vương của Diệp Nam Huyền thì sao có thể?
Sau khi Trầm Mặc Ca trở về phòng thì gửi cho Diệp Nam Huyền một tin nhắn.
“Tổng giám đốc Diệp rất xin lỗi anh, có lẽ do tôi có chút không quen với khí hậu của Hải Thành nên đã xin với trụ sở chính cho tôi trở về tổng công ty và sẽ có nhà thiết kế mới đến hợp tác với các anh. Vừa vặn chuyện cô Sở công khai xin lỗi cũng cho thấy tôi có hơi làm khó dễ cho người khác, đã như vậy chúng ta cũng đã gặp nhau rồi thì cũng phải có lúc chia tay. Lisa .”
Trầm Mặc Ca gửi tin nhắn xong thì tắt điện thoại, sau đó cả người tựa ở trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Diệp Nam Huyền nhận được tin nhắn có hơi sốc.
Đây là số điện thoại riêng của anh ngay cả Sở Mộng Khê cũng không biết, số điện thoại này từ năm năm trước sau khi Trầm Mặc Ca táng thân trong biển lửa đã bỏ không dùng nhưng sau này không biết thế nào anh lại đi mở lại số điện thoại này, cho đến bây giờ có thể nói ngoại trừ trợ lý Tống Đình ra thì cũng chỉ có Trầm Mặc Ca năm đó mới có cái số này.
Bây giờ Lisa lại gửi tin nhắn cho anh qua số điện thoại này, anh tuyệt đối không tin Tống Đình sẽ đưa số điện thoại riêng của anh nói cho một người phụ nữ xa lạ như Lisa trừ phi bản thân cô chính là Trầm Mặc Ca!
Suy nghĩ như vậy khiến tâm trạng của Diệp Nam Huyền hơi nổi sóng chập trùng.
Kết hợp đủ loại dấu hiệu lại để xem xét khiến trái tim Diệp Nam Huyền càng thêm không bình tĩnh.
Anh gọi điện thoại cho Tống Đình.
“Tôi bảo cậu tra thông tin về Lisa kết quả thế nào rồi?”