Không xong!
Gặp phải cao thủ rồi!
Trầm Tử An muốn thoát ra, bây giờ không thể điều khiển được cả màn hình.
Làm sao đây?
Tuyệt đối không thể để lộ vị trí của bọn họ!
Trầm Tử An chợt nghĩ ra, nhanh chóng liên kết thiết bị kết nối với máy tính.
Máy tính “đinh” một tiếng, trình tự Trojan hoàn toàn bị phá, mà đối phương cũng thành công xác định địa chỉ IP của cậu bé.
Diệp Nam Huyền nhìn địa chỉ IP trước mắt, càng nhíu mày chặt hơn.
“Tống Đình, lăn tới đây!”
Tống Đình nghe thấy Diệp Nam Huyền gọi mình thì vội chạy vào.
“Tổng Giám đốc Diệp.”
“Điều tra xem địa chỉ IP này là ở đâu?”
Diệp Nam Huyền ném phát hiện của mình cho Tống Đình.
Tống Đình vừa nhìn đã ngơ ngác.
“Sao thế?”
“Tổng Giám đốc Diệp, địa chỉ IP này là địa chỉ của nhà cổ nhà họ Diệp.
Tống Đình nơm nớp lo sợ nói ra.
“Cậu nói gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Huyền lập tức trở nên nặng nề, không khí áp lực kia khiến Tống Đình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Thật ạ, Tổng Giám đốc Diệp, đây là địa chỉ của nhà cổ nhà họ Diệp, địa chỉ IP bên kia là tôi tự cài đặt.”
Ánh mắt Diệp Nam Huyền càng nặng nề hơn.
Đối phương đúng là gian trá.
Xem ra vào khoảnh khắc cuối cùng đã liên kết thiết bị kết nối, dời địa chỉ IP đi. Nhưng người này quen thuộc với anh và nhà họ Diệp như thế, là ai mới được chứ?
Nếu là kẻ thù của mình thì thật quá đáng sợ!
“Đi điều tra cho tôi! Tôi không quan tâm cậu sử dụng cách gì, tôi nhất định phải biết nơi đăng video này lên, còn có tin tức của hacker này nữa!”
“Vâng!”
Tống Đình cảm thấy nhiệm vụ trên vai rất nặng nề, vội vàng chạy ra ngoài.
Trầm Tử An mệt mỏi ngồi xụi lơ trên ghế.
Xem ra ông ba này của cậu cũng không phải đồ vô dụng.
Khi nãy mình suýt chút bị lộ rồi.
Sau này cậu bé phải cẩn thận hơn mới được.
“Minh Triết, ra ngoài ăn cơm.”
Trầm Mặc Ca gõ cửa phòng, Trầm Tử An sợ hãi vội vàng thoát khỏi giao diện máy tính, mở trò chơi lên, sau đó mới miễn cưỡng nói: “Biết rồi, con ra ngay.”