Anh vẫn nhớ năm năm trước Trầm Mặc Ca đang mang thai. Con của họ, có lẽ cũng mất trong vụ hoả hoạn đó rồi nhỉ?
Diệp Nam Huyền nhíu chặt lông mày, khói thuốc lúc sáng lúc tối, chỉ thoáng chốc đã cháy tới ngón tay anh.
Bỗng nhiên anh run rẩy, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc nhưng lại nhìn vệt đen trên ngón tay đến ngây người.
Còn nhớ Trầm Mặc Ca là một người sợ đau, vụ hoả hoạn đó lớn như vậy, gần như thiêu rụi hết mọi thứ xung quanh, khi ấy cô đã đau thế nào?
Diệp Nam Huyền không còn tâm tư tiếp tục làm việc, anh cầm áo khoác tây trang của mình rồi nhanh chóng ra khỏi văn phòng.
“Tổng giám đốc Diệp, anh đi đâu vậy ạ?”
“Ra ngoài một chuyến, lùi lại hết tất cả cuộc họp của ngày hôm nay.”
Diệp Nam Huyền nói xong thì biến mất ở cửa phòng làm việc, chỉ để lại thư ký với vẻ mặt ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Diệp trốn việc đó!
Diệp Nam Huyền không thèm quan tâm người khác nghĩ về mình thế nào, anh nhanh chóng lái xe tới nhà Mễ Tiểu Anh.
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên bên tai.
Trầm Mặc Ca tỉnh lại từ trong giấc mộng, toàn thân không có chút sức lực.
Cô biết không phải Mễ Tiểu Anh về vì cô ấy có chìa khoá, mà cô cũng không đặt đồ ăn ngoài, vậy là ai tới?
Sở Mộng Khê?
Nếu là cô ta thì Trầm Mặc Ca không định dễ dàng mở cửa thế đâu.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên nhưng Trầm Mặc Ca lại như không nghe thấy, cô vẫn lười biếng nằm trên giường, lòng thầm nghĩ Sở Mộng Khê lúc này hẳn là đang không tình nguyện nhưng lại không thể không tới cầu xin cô.
Nhớ ngày đó sau khi cô từ cõi chết trở về, tia sấm sét giữa trời quang đầu tiên sau khi tỉnh lại là những lời chửi rủa cô trên mạng cùng những bức hình khó coi với đàn ông. Những lời mắng chửi người khác nói cô ngoại tình ấy khiến cô một lần nữa suýt mất đi dũng khí sống tiếp. Nếu không phải vì sự tồn tại của Trầm Tử An khích lệ thì có lẽ khi ấy cô không chết trong vụ hoả hoạn cũng sẽ chết trong nước bọt của người khác. Mà sau này cô điều tra mới biết, mọi chuyện đều do Sở Mộng Khê làm.
Phá hỏng hôn nhân của cô, lén lút sinh con cho Diệp Nam Huyền, đồng thời cưỡng ép cô mang trên lưng tiếng xấu, cho dù Sở Mộng Khê chết một vạn lần cũng không đủ để chuộc tội, nhưng bây giờ Trầm Mặc Ca cũng không vội tính sổ với cô ta.
Nước ấm nấu ếch xa thật ra cũng rất thú vị, không phải sao?
Nghĩ tới đây, khoé môi Trầm Mặc Ca hơi cong lên, nụ cười tà mị nhưng lại không tới đáy mắt.
Diệp Nam Huyền gõ cửa thật lâu nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì khiến anh cảm thấy không có ai ở nhà, nhưng anh lại không cam tâm, trong lòng vẫn có một chấp niệm, đó là muốn tận mắt nhìn thấy Trầm Mặc Ca có xuất hiện ở nhà Mễ Tiểu Anh hay không.