• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50


Diệp Nam Huyền ngược lại cười nói: “Sức khỏe của Diệp Tranh từ nhỏ đã không khỏe mạnh, ăn không được đồ ăn người khác làm, cho nên tôi có học một chút.”


Diệp Tranh là ai, Trầm Mặc Ca đương nhiên biết. Trong lòng vốn dĩ hơi chua xót thì lúc này lại tức giận nhiều hơn.


Vì một đứa con của tiểu tam mà anh có thể tự tay mình học cách nấu nướng, nhưng đối với Trầm Tử An và Thẩm Nghê Nghê thì năm đó anh đã làm được những gì?


“Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi!”


Trầm Mặc Ca bỗng nhiên kéo cánh tay của Diệp Nam Huyền, dùng hết sức lực của mình mà kéo anh ra ngoài. Đóng cửa “rầm” một tiếng, viền mắt cô đã ửng đỏ.


Cô nói với bản thân mình đừng để ý những thứ này. Sớm đã biết anh là một người đàn ông xấu xa, không phải sao? Nhưng trái tim vẫn đau như vậy. Khi cô nghe thấy anh có thể làm tất cả vì con của Sở Mộng Khê thì cô không thể khống chết được cơn giận của mình.


Nếu như không có trận hỏa hoạn năm năm trước, nếu như không phải bởi vì anh nhẫn tâm, thì Nghê Nghê của cô làm sao có thể vừa sinh ra lại chờ đợi ở trong bệnh viện?


Diệp Nam Huyền quả thật là không thể tha thứ được!


Trầm Mặc Ca đứng dựa vào cửa và từ từ trượt xuống sàn nhà, cố đèn nén nước mắt không để cho nó rơi xuống.


Diệp Nam Huyền quả thật không thể hiểu nỗi, trên người vẫn còn mặc chiếc tạp dề hình Spongebob Squarepant buồn cười đó, lại bị chặn ở ngoài cửa, nhưng anh lại nhìn thấy hai mắt của Trầm Mặc Ca đỏ lên.


Anh tỉ mỉ suy nghĩ vừa nãy mình đã nói những gì.


Diệp Tranh!


Diệp Nam Huyền đột nhiên hơi ảo não.


Cho dù năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, đứa con của bọn họ có thể không còn sống nữa rồi, mà ở trước mặt cô, anh lại nhắc đến con của Sở Mộng Khê, thật giống như một lưỡi dao sắc bén đam vào vết thương đang kết vẩy của cô.


Sao anh lại ngu ngốc như thế chứ?


Diệp Nam Huyền giơ tay lên, muốn gõ cửa lần nữa, nhưng cánh tay để ở trên không một lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ xuống.


Anh thở dài, nhìn thật sâu vào cánh cửa, cởi tạp dề ra để ở trước cửa, sau đó hơi áy náy và cô đơn rời đi.


Trầm Mặc Ca ngồi đó một lúc, sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại mới đứng dậy, nhìn đồ ăn trong phòng bếp vẫn chưa làm xong, cô nhanh chóng làm tiếp.


Cho du nói thế nào đi nữa thì cũng không được lãng phí thức ăn.


Sau khi Mễ Tiểu Anh về nhà, Trầm Tử An cũng vừa vặn gọi điện thoại đến, Trầm Mặc Ca lái xe của Mễ Tiểu Anh đi đón con trai, không nhắc đến một chữ về chuyện của Diệp Nam Huyền.


Sau khi Diệp Nam Huyền rời đi cũng không có ghé qua nữa.


Trong một tuần, Trầm Mặc Ca ở cùng với Trầm Tử An, cũng coi như là yên ổn, Trầm Mặc Ca cũng đi đến cửa hàng 4S để mua một chiếc xe.


Thứ hai, Diệp Nam Huyền công bố tin tức trên truyền thông, nói Trầm Mặc Ca là nhà thiết kế do tập đoàn Hoàn Trí thành tâm mời đến, chuyện Sở Mộng Khê cố ý gây khó dễ, khiến cho Trầm Mặc Ca chật vật rời khỏi đó, anh lên tiếng thay tập đoàn Hoàn Trí xin lỗi cô, còn đính kèm theo video giám sát khi đó.


Hành động như vậy đẩy Sở Mộng Khê lên trên đầu để hứng chịu mũi nhọn của dư luận. Mọi người ở Hải Thành ai ai cũng nhìn thấy bộ mặt ghen tị đó của Sở Mộng Khê, cũng nhìn thấy thái độ nhún nhường của Trầm Mặc Ca, bên dư luận ngược lại nghiêng về phía của Trầm Mặc Ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK