Là Sở Mộng Khê nói sao?
Đó là nguyên nhân cô không chịu thừa nhận à?
Mắt Diệp Nam Huyền thẫm lại.
“Sở Mộng Khê nói không hẳn đều là sự thật.”
“Vậy theo ý của tổng giám đốc Diệp chính là những lời cô ta nói đều là giả sao? Không phải anh đưa vợ anh ra nước ngoài vì cô ta à?”
Trầm Mặc Ca nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Huyền, hai bàn tay còn vô ý thức nắm chặt lấy ga trải giường, may mà ở phía dưới chăn, nếu không sẽ thật sự để lộ tâm trạng của mình. Nhưng cơn giận trong lòng cô càng bùng cháy dữ dội.
Động tác của Diệp Nam Huyền ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục. Anh không nhìn Trầm Mặc Ca, khẽ nói: “Lúc đó vợ tôi đúng là đang mang thai, khi tôi định đưa cô ấy ra nước ngoài còn không biết chuyện này. Sau khi tôi biết rồi lại càng muốn đưa cô ấy ra nước ngoài hơn. Cô ấy yêu tôi, yêu một cách hèn mọn như vậy. Khi đó Sở Mộng Khê trở về, còn mang đứa trẻ nhà họ Diệp. Nếu hai người bọn họ sống dưới cùng một mái nhà, với tính tình và sự lương thiện của cô ấy thì tuyệt đối sẽ phải chịu thua thiệt. Lúc đó, đứa trẻ trong bụng của Sở Mộng Khê cũng không thể xảy ra chuyện được, cho nên tôi chỉ có thể đưa cô ấy ra nước ngoài. Tôi thậm chí đã thu xếp bác sĩ gia đình tốt nhất ở nước ngoài sẽ đi theo bên cạnh, cũng thu xếp rất nhiều người chăm sóc, chỉ là không ngờ cô ấy lại xảy ra sự cố giữa đường.”
Lừa đảo!
Tay Trầm Mặc Ca gần như xoắn rách ga trải giường.
Mặc dù đã qua năm năm, nhưng đến nay, tình cảnh lúc đó dường như vẫn hiện rõ ở trước mắt Trầm Mặc Ca.
Vì muốn tốt cho cô à?
Bây giờ có phải anh cho rằng Trầm Mặc Ca đã chết, mới có thể trắng trợn nói những lời tùy tiện như vậy hay không?
Đáng tiếc là cô vẫn nhớ rõ ràng đấy!
Cô nhớ hai vệ sĩ lúc đó nói những lời tàn nhẫn, nhớ bất kể cô kêu to thế nào, bọn họ đều không định cứu giúp, thậm chí nói tất cả những điều này đều do Diệp Nam Huyền thu xếp.
Trầm Mặc Ca biết vệ sĩ bên cạnh Diệp Nam Huyền đều là một vài người lính đã xuất ngũ, ít nhiều đều đặc biệt trung thành với Diệp Nam Huyền. Nếu không có ý của Diệp Nam Huyền, bọn họ làm sao dám đối xử với cô như vậy?
Hơn nữa lúc đó trong bụng của cô còn có đứa trẻ của Diệp Nam Huyền!
Cho nên tất cả đều là lời nói dối, đều là lừa đảo!
Đã đến lúc này, Diệp Nam Huyền còn muốn lừa gạt cô sao? Bất kể cô có phải là Trầm Mặc Ca hay không, người anh muốn bảo vệ nhất, muốn lừa gạt nhất rốt cuộc là ai?
Mắt Trầm Mặc Ca đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu, sợ Diệp Nam Huyền nhìn ra manh mối.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân, còn có giọng nói quen thuộc của Sở Mộng Khê kèm theo.
“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra. Tống Đình, anh làm phản đúng không? Anh có biết tôi là ai không? Anh ép tôi tới đây làm gì? Tôi cho anh biết, anh nhanh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ bảo Nam Huyền xử anh, anh có nghe không?”
Giọng nói của Sở Mộng Khê vô cùng sắc bén, cho dù còn chưa tới phòng bệnh nhưng Trầm Mặc Ca và Diệp Nam Huyền đều nghe được.
Diệp Nam Huyền vốn định xem phản ứng của Trầm Mặc Ca.
Năm năm!
Anh đã giải thích và xin lỗi chậm mất năm năm!