Anh cho người đưa Diệp Tranh về nhà, chính mình thì lái xe đến chỗ của Trầm Mặc Ca.
Không biết vì sao, bây giờ anh vô cùng vô cùng muốn gặp Trầm Mặc Ca, dù gương mặt kia đã sớm không phải là gương mặt trong quá khứ.
Vốn dĩ Mễ Tiểu Anh định ở nhà cùng Trầm Mặc Ca, nhưng Nhà trẻ có việc, cô ta bị Hiệu trưởng gọi về.
Khi chuông cửa vang lên lần nữa, Trầm Mặc Ca đang mơ màng ngủ, nhưng vẫn đứng dậy, khi nhìn qua mắt mèo thấy là Diệp Nam Huyền, cô lập tức tỉnh táo.
Người đàn ông này đến thật nhanh.
Trầm Mặc Ca sửa soạn bản thân một chút, lúc này mới mở cửa phòng.
“Tổng giám đốc Diệp? Sao anh lại đến đây?”
“Không phải cô bị bệnh sao? Tôi đến thăm cô một chút.”
Diệp Nam Huyền nói vô cùng tự nhiên, hai mắt không tự chủ nhìn về phía Trầm Mặc Ca.
Sắc mặc của cô hơi ửng hồng, quả thật tình trạng không tốt lắm.
Diệp Nam Huyền vội vàng vươn tay sờ lên trán Trầm Mặc Ca, dọa cho Trầm Mặc Ca vội vàng lùi lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Đột nhiên giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo.
Trầm Mặc Ca theo bản năng dừng lại.
Chờ đến lúc cô nhận ra sao mình phải nghe lời như vậy, tay Diệp Nam Huyền đã chạm vào trán cô.
Dù sao nhiệt độ ấm áp trên tay cũng dễ chịu hơn nhiệt độ trên trán cô.
Sắc mặt Diệp Nam Huyền lập tức thay đổi.
“Nóng như vậy còn nằm ở nhà? Cô là trẻ con à? Không biết đi bệnh viện? Đi thay quần áo, tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Trước đây Trầm Mặc Ca chưa từng thấy Diệp Nam Huyền căng thẳng vì mình như vậy.
Đàn ông, quả nhiên không có lòng tự trọng.
Không biết trân trọng người phụ nữ đối xử tốt với anh ở nhà, trái lại đi che chở chu đáo cho phụ nữ bên ngoài!
Trong lòng Trầm Mặc Ca hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì.
“Tổng giám đốc Diệp lo lắng rồi, tôi mới vừa từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói, tôi uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhiều chút là khỏi.”
“Vậy sao cô còn không đi nghỉ ngơi? Đứng ở nơi này làm gì?”
Câu nói này của Diệp Nam Huyền lập tức khiến Trầm Mặc Ca cạn lời.
Còn không phải là vì anh đến nên cô mới ra mở cửa sao?
Diệp Nam Huyền cũng mặc kệ trong lòng Trầm Mặc Ca nghĩ như thế nào, lập tức tiến lên một bước, ôm ngang Trầm Mặc Ca, bước nhanh vào bên trong.
“Tổng giám đốc Diệp, anh làm gì vậy? Anh thả tôi xuống!”
Trầm Mặc Ca giãy dụa, đồng thời cũng cảm thấy buồn phiền, sao lại không đề phòng kẻ xấu giở chiêu này chứ?
Trước đây Diệp Nam Huyền cũng không chủ động với phụ nữ thế này!
Đột nhiên Trầm Mặc Ca nhận ra, có lẽ trước đây Diệp Nam Huyền chỉ là sẽ không đối xử với cô như vậy thôi.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hơi cay đắng, cũng vì trước kia mình si mê trao nhầm tình cảm.
Diệp Nam Huyền không để ý đến cô, nhỏ giọng nói: “Đâu là phòng của cô?”