Lúc này Sở Mộng Khê như mới tỉnh mộng, vội vàng buông Trầm Mặc Ca ra, lúc quay người lại nhìn Diệp Nam Huyền, sắc mặt hơi hoảng hốt.
“Nam Huyền, không phải như thế đâu, là người phụ nữ này tới khiêu khích em, cô ta chính là hồ ly tinh, em chỉ là…”
“Im mồm! Cút sang một bên!”
Diệp Nam Huyền không dám tin rằng người phụ nữ khiến người ta chán ghét trước mắt này lại là Sở Mộng Khê.
Anh lướt qua Sở Mộng Khê, khi cô ta vươn tay muốn kéo tay Diệp Nam Huyền, Diệp Nam Huyền nhanh chóng tránh đi.
“Cô Thẩm, xin lỗi.”
Diệp Nam Huyền chìa tay với Trầm Mặc Ca.
Lúc nãy Trầm Mặc Ca bị Sở Mộng Khê kéo tóc nên vẫn cúi đầu, lúc này nhìn thấy đôi bàn tay thon dài của Diệp Nam Huyền, đôi mắt cô khẽ nhúc nhích.
“Chủ tịch Diệp, tôi nghĩ rằng sự hợp tác của chúng ta khả năng có vấn đề rồi, tôi cần báo cáo về sự đối đãi tôi nhận được khi tới công ty các anh với Chủ tịch của chúng tôi, sau đó lại bàn về chuyện hợp tác của chúng ta thì tốt hơn.”
Trầm Mặc Ca đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén đó nhìn thẳng vào Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền sững sờ.
Là cô ấy sao?
Cái người phụ nữ chẳng những có tên giống với Trầm Mặc Ca, ngay cả dáng vẻ và bước đi đều rất giống lại chính là Lisa?
Nhưng mà Diệp Nam Huyền cũng chỉ sững sờ trong nháy mắt, anh nhanh phóng phản ứng lại.
“Cô Thẩm hiểu lầm rồi, Sở Mộng Khê không phải người trong công ty chúng tôi, mà chỉ là người nhà của tôi, lúc nãy đã có hành động thiếu lịch sự với cô, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”
Một câu “người nhà” của Diệp Nam Huyền như là một con dao găm sắc nhọn, một lần nữa đâm vào vết sẹo của những vết thương chồng chất của Trầm Mặc Ca, đau đến mức máu tươi đầm đìa.
“Người nhà?”
Trầm Mặc Ca nở nụ cười nhẹ, đáy mắt lại hết sức lạnh lùng.
“Ngay cả người nhà của Chủ tịch Diệp cũng không chào đón tôi, Chủ tịch Diệp bảo tôi làm sao tin rằng tập đoàn Hoàn Trí có lòng hợp tác với tập đoàn HJ chúng tôi chứ? Trường hợp hợp tác này của chúng tôi cũng không nhất thiết phải cùng tập đoàn Hoàn Trí đúng chứ? Chủ tịch Diệp, tôi cảm thấy chúng ta đều cần suy nghĩ cẩn thận hơn.”
Trầm Mặc Ca nói xong thì xoay người rời đi.
Tuy rằng tóc cô rối tung, trên mặt cũng bị sưng đỏ, nhưng không thể nào che đi khí thế và sự tao nhã của cô.
Diệp Nam Huyền bắt lấy tay Trầm Mặc Ca, sự ấm áp đó nhất thời làm cho Trầm Mặc Ca ngẩn người, sau đó thì ngẩng đầu trào phúng.
“Sao vậy? Vợ tương lai của Chủ tịch Diệp đánh tôi vẫn chưa đủ, Chủ tịch Diệp đây định dùng thủ đoạn cứng rắn ép tôi ở lại hay sao?”
Diệp Nam Huyền lập tức nhíu mày.
Tung hoành chốn thương trường nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh bị người ta làm cho nghẹn họng không nói nên lời, mà người này còn là một người phụ nữ!