Nghĩ như vậy, Sở Mộng Khê quỳ xuống trước mặt Trầm Mặc Ca, mà đúng lúc này một tia phản quang khiến Trầm Mặc Ca hơi nheo mắt.
Mấy năm nay ở nước ngoài, Trầm Mặc Ca tiếp xúc với ánh đèn flash rất nhiều, tia sáng phản quang dưới ánh nắng càng chiếu ra ánh sáng quen thuộc.
Sở Mộng Khê trước mắt vẫn âm hiểm như năm năm trước. Ngoài mặt thì tới cầu xin tha thứ, trên thực tế lại âm thầm cho người tới đây quay lại, nếu cô tính không nhầm thì đợi cô tới tập đoàn Hoàn Trí không lâu, video cô ức hiếp Sở Mộng Khê đoán chừng sẽ xuất hiện trên mạng.
Đến khi đó Trầm Mặc Ca cô sẽ một lần nữa trở thành đối tượng mọi người phẫn nộ chửi mắng như năm năm trước, mà bây giờ cô còn là nhà thiết kế nổi tiếng, là người của tập đoàn HJ, đến khi đó không phải chỉ một mình Trầm Mặc Ca cô mất mặt.
Sở Mộng Khê đúng là hao tổn tâm tư!
Trầm Mặc Ca cười lạnh một tiếng: “Cô Sở làm gì vậy? Ở cửa công ty thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi, bây giờ lại tới cửa nhà tôi thể hiện mình bi thảm, còn cho người âm thầm quay lại, không biết cô Sở tới để xin lỗi hay để ra oai phủ đầu tôi đây?”
Sắc mặt Sở Mộng Khê thoáng chốc tái đi vài phần.
“Cô Lisa, tôi không biết cô đang nói gì? Tôi thật sự thành tâm thành ý tới cần xin cô quay về. Nam Huyền, em…”
“Cô Sở cũng thật biết giả vờ nhưng đáng tiếc, hình như cô đã quên tôi làm nghề gì. Tôi là nhà thiết kế ô tô, cả ngày làm việc cùng với linh kiện ô tô, cơ hội tiếp xúc với kính chiếu hậu tương đối nhiều. Lần sau nếu cô Sở muốn hãm hại tôi thì mong cô làm bí mật một chút để những thợ chụp ảnh núp trong bóng tối kia giấu kỹ camera đi mới được.”
Lời của Trầm Mặc Ca khiến mắt Diệp Nam Huyền nheo lại.
Anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, một bóng người nhanh chóng hoà vào dòng người trên đường.
Mắt Diệp Nam Huyền bỗng trầm xuống.
“Nếu không thành tâm thành ý tới xin lỗi thì cút về, đừng ở đây làm mất thể diện.”
“Không phải đâu Nam Huyền, không phải vậy đâu, em thật sự không làm.”
Sở Mộng Khê vội vàng giải thích.
Cô ta không thể để Diệp Nam Huyền biết mình là tiểu nhân âm hiểm, càng không thể để Trầm Mặc Ca đắc ý, dù sao người đó cũng sẽ không khai cô ta ra, cô ta chỉ cần liều chết không thừa nhận là được.
Trầm Mặc Ca lười xem cô ta diễn trò.
“Các người muốn chơi gì thì về nhà mà chơi, có ý kiến với tôi thì nói thẳng, nhưng tổng giám đốc Diệp, tôi hy vọng chuyện hôm nay anh có thể cho tôi một câu trả lời. Xin lỗi, tôi hơi mệt, hai người cứ tự nhiên.”
Trầm Mặc Ca nói xong thì vào nhà. “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, cũng nhốt luôn Diệp Nam Huyền ngoài cửa.
Diệp Nam Huyền không kịp đề phòng, suýt nữa đã bị đập trúng ngũ quan anh tuấn, anh lùi lại một bước để tránh theo bản năng nhưng lại không nhìn thấy bậc thang, bước hụt một cái rồi ngã xuống đất.
“Nam Huyền.”
Sở Mộng Khê nhanh tay lẹ mắt túm lấy anh, đáy mắt đều là vẻ lo lắng.
“Anh không sao chứ? Cô Lisa này đúng là ỷ vào tài năng mà kiêu ngạo. Không phải chỉ là nhà thiết kế ô tô thôi sao? Lại dám đối xử với anh như vậy, chúng ta không cần nữa, em không tin chúng ta có tiền mà không mời được nhà thiết kế tốt.”
Lời của Sở Mộng Khê khiến lông mày Diệp Nam Huyền chau lại lần nữa.
Anh rút cánh tay mình ra khỏi tay Sở Mộng Khê sau đó quay người lạnh lùng nhìn cô ta.