• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14


“Mặc Ca, cậu mau xem nè! Ha ha ha, cười chết mất! Đây đúng là ác giả ác báo!”


Tiếng cười của Mễ Tiểu Anh khiến Trầm Tử An mới đi ra khỏi phòng vệ sinh không nhịn được nhíu mày.


“Please, dì có thể cười nhỏ tiếng chút không? Không thục nữ chút nào cả. Đã già rồi còn không có khí chất, chẳng trách hai mươi tám tuổi vẫn không ai thèm lấy!”


Lời nói của cậu bé lại kích thích Mễ Tiểu Anh.


“Thằng nhóc thúi, cháu nói gì hả? Cháu lặp lại lần nữa xem, có tin bà đây đánh cháu không.”


Mễ Tiểu Anh nói xong đã xăn ống tay áo, dáng vẻ như chị đại.


Trầm Tử An cực kỳ khinh bỉ nhìn cô ấy, đi thẳng về phía Trầm Mặc Ca, nhưng đã lập tức đổi sáng vẻ mặt khác.


“Mami, để con làm là được rồi, mẹ đến phòng khách nghỉ ngơi một lát đi.


Trầm Tử An xắn tay áo, bưng đồ ăn Trầm Mặc Ca nấu xong ra ngoài, còn chủ động dọn dẹp đũa.


Nhìn thấy Trầm Tử An hiểu chuyện như vậy, Mễ Tiểu Anh thoáng chốc dịu dàng lại.


“Thằng nhóc xấu xa, nể tình cháu hiếu thảo như vậy, dì sẽ không so đo với cháu.”


“Bà già, người tay không ăn cơm trắng ngay cả đạo lý giúp đỡ cũng không hiểu ư, dì thật là giáo viên hả?”


Trầm Tử An lại kích thích Mễ Tiểu Anh.


“Cháu phải hiểu rõ, đây là nhà của dì!”


“Chúng cháu trả tiền thuê nhà cho dì, vậy dì có cho chúng cháu tiền cơm không?”


Trầm Tử An khinh thường liếc Mễ Tiểu Anh, khiến cô ấy tức đến nghẹn lời.


Trầm Mặc Ca thấy Trầm Tử An như vậy thì ho khan một tiếng nói: “Minh Triết, không được nói chuyện với dì Lam như thế. Con phải biết là con sẽ học tập dưới tay dì ấy, sao có thể không tôn trọng giáo viên được hả?”


Trầm Tử An lập tức chán nản.


Cậu bé rất không muốn đi theo Mễ Tiểu Anh, nhưng nghĩ tới Diệp Tranh, nghĩ tới Diệp Nam Huyền, Trầm Tử An lại im lặng.


Mễ Tiểu Anh vừa nghe thấy Trầm Tử An muốn học tập ở nhà trẻ của mình lập tức tỉnh táo lại.


“Mặc Ca, cậu thật sự để thằng bé đến nhà trẻ của tớ à?”


“Ừm, Minh Triết cần đi nhà trẻ, tớ cũng phải đi làm, không thể ở nhà với thằng bé. Nghe nói nhà trẻ cậu làm cái gì cũng rất tốt, chuyện này phiền cậu rồi.


“Không phiền, không phiền.”


Mễ Tiểu Anh cười hì hì, Trầm Tử An lại khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nói gì.


“Đúng rồi, khi nãy cậu cười gì vậy?”


Sau khi Trầm Mặc Ca bưng hết đồ ăn lên bàn thì thuận miệng hỏi.


Lúc này Mễ Tiểu Anh mới nhớ ra tin tức mình mới xem khi nãy.


Cô ấy vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt Trầm Mặc Ca, cười cực kỳ đắc ý.


“Mặc Ca, cậu nhìn nè, Diệp Nam Huyền lại có thể bị một đứa nhỏ tè lên mặt. Ha ha ha, thật hả giận, cuối cùng tên đàn ông cặn bã này cũng bị người ta trừng trị rồi.”


Lời nói của Mễ Tiểu Anh khiến Trầm Mặc Ca nhìn thoáng qua theo bản năng.


Bé trai trong video tè lên mặt Diệp Nam Huyền, mặt mũi bé trai không rõ ràng lắm, nhưng mặt của Diệp Nam Huyền lại rất rõ, đặc biệt là dáng vẻ tức giận của anh.


Đương nhiên cô nhận ra đứa bé trên đó là ai, cô không nhịn được liếc Trầm Tử An một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK