Trầm Mặc Ca không nhanh không chậm nói, trong mắt còn mang theo sự khinh thường và chế giễu, cái vẻ mặt khinh thường đó càng kích thích Sở Mộng Khê hơn, cô ta đột nhiên cảm thấy Trầm Mặc Ca đang khiêu chiến cô ta!
“Tôi là ai ư? Tôi là vợ tương lai của Chủ tịch tập đoàn Hoàn Trí đây! Tôi cảnh cáo cô, cách xa Nam Huyền nhà tôi một chút. Cô Trương, mau gọi bảo vệ tống cổ người phụ nữ này đi cho tôi!”
Giọng nói của Sở Mộng Khê hơi chói tai.
“Vợ tương lai của chủ tịch? Vậy tức là vẫn chưa phải chứ gì? Tôi phải nhắc nhở cô thế này, đối với Diệp Nam Huyền, tôi là một người rất quan trọng với anh ta! Bây giờ cô đuổi tôi đi, sợ rằng sau đó còn phải mời tôi quay lại.”
Trầm Mặc Ca vẫn thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại chẳng buồn nhìn Sở Mộng Khê.
Sở Mộng Khê nào bị người ta đối đãi như thế, cô ta lập tức nổi giận.
“Mời cô quay lại? Cô nằm mơ đi thôi, cô mau cút cho tôi!”
Cô ta thấy cô Trương không nhúc nhích, tự mình đi tới định đẩy Trầm Mặc Ca, ai ngờ Trầm Mặc Ca chuyển sang một bên.
Sở Mộng Khê không kịp đề phòng, cả người không đứng vững, đột nhiên ngã về phía trước.
“Vợ tương lai của chủ tịch, cô cẩn thận chút.”
Trầm Mặc Ca theo bản năng giơ tay đỡ cô ta, nhưng trong mắt Sở Mộng Khê thì đó là sự trào phúng của Trầm Mặc Ca đối với cô ta.
“Cô cút đi!”
Cô ta bỗng nhiên quăng một bạt tai.
Tiếng tát lanh lảnh vang vọng khắp đại sảnh.
Gương mặt của Trầm Mặc Ca lập tức sưng đỏ, nhưng Sở Mộng Khê vẫn không chịu thu liễm, một tay kéo mái tóc dài của Trầm Mặc Ca, hung hăng nói: “Với sắc đẹp này của cô mà cũng dám tới tập đoàn Hoàn Trí quyến rũ Diệp Nam Huyền. Đây là sự cảnh cáo dành cho cô! Nếu còn có lần sau, tôi hủy luôn cái bản mặt này của cô!”
Lời nói hung hăng của cô ta làm cho Trầm Mặc Ca híp mắt, cô vốn định phản kháng nhưng khóe mắt loáng thoáng thấy được một bóng người đi ra khỏi thang máy.
Không biết Diệp Nam Huyền đã nhìn thấy dáng vẻ hung hăng càn quấy như hôm nay của cô ta chưa.
Trầm Mặc Ca thấy Diệp Nam Huyền mới đi ra khỏi thang máy, mặc cho Sở Mộng Khê kéo tóc cô nói xằng nói bậy, cô tức giận nói: “Tập đoàn Hoàn Trí mấy người đúng là ức hiếp người ta quá đáng lắm rồi!”
“Ức hiếp người quá đáng? Tôi không lột cái da hồ ly của cô là khoan dung với cô rồi đấy. Bây giờ cô tốt nhất nên cút ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí cho tôi, nếu không…”
“Chủ tịch Diệp, đây là thái độ và phong cách mà tập đoàn Hoàn Trí các anh chào đón nhà thiết kế của công ty hợp tác phái tới sao? Nếu Chủ tịch Diệp không muốn hợp tác thì có thể nói với Chủ tịch của chúng tôi một tiếng mà, không cần phải nhục nhã tập đoàn HJ chúng tôi như thế!”
Trầm Mặc Ca kịp thời ngắt lời Sở Mộng Khê, đôi mắt nhìn thẳng vào Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền không ngờ được sẽ nhìn thấy Sở Mộng Khê trong một cảnh tượng khó coi như thế.
“Sở Mộng Khê, buông tay!”
Diệp Nam Huyền lạnh lùng nói.
Sở Mộng Khê không ngờ Diệp Nam Huyền lại đột nhiên đi xuống, cả người đờ đẫn, Trầm Mặc Ca không hề bỏ qua cơ hội này.
“Sao thế? Vị vợ tương lai của Chủ tịch vẫn muốn tay đấm chân đá với tôi hay sao?”
“Sở Mộng Khê!”
Giọng nói của Diệp Nam Huyền mang theo sự tức giận.