Anh không cảm thấy một đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể làm ra chuyện này với mình.
Nhưng ngoài đứa nhỏ kia, còn ai biết chuyện này đâu chứ? Hay là phòng vệ sinh khác vẫn có người khác mà anh không biết.
Diệp Nam Huyền nhíu chặt mày.
Tống Đình cảm thấy không khí trong phòng làm việc áp lực đến khó thở, anh ta không nhịn được tháo cúc áo ra, giống như làm vậy sẽ khiến mình dễ chịu hơn một chút.
Diệp Nam Huyền đột nhiên hỏi.
“Đón được Lisa không?”
Anh đặc biệt đến sân bay vì Lisa, chỉ là không đón được người. Vì không biết đối phương trông như thế nào nên anh bảo Tống Đình giơ một tấm bảng lên, đáng tiếc cuối cùng vẫn không có ai đến tìm bọn họ.
Tống Đình thấy Diệp Nam Huyền đổi chủ đề, vội vàng nói: “Bên Mỹ gửi tin nói Lisa đã tới rồi. Có lẽ chúng ta đến muộn, hoặc là không phải ngồi chuyến bay kia. Tổng Giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa này thật sự hơi ngạo mạn không coi ai ra gì. Cho dù nói thế nào, cô ta chỉ là một nhà thiết kế thôi, anh có thể tự mình đi đón đã là nể mặt cô ta rồi, cô ta lại còn cho anh leo cây, thế này đúng là…”
“Mau đi xử lý chuyện video cho tôi, nếu năm phút sau tôi còn nhìn thấy nó trên mạng, cậu có thể tìm một khu mộ tốt, coi như tôi tặng cậu. Cút đi!”
Diệp Nam Huyền đột nhiên ngắt lời anh ta, cả người âm u.
Tống Đình vội ngậm miệng lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Năm phút?
Không biết tên hacker kia trang bị Trojan gì, chỉ phá giải nó đã mất năm phút rồi, Tổng Giám đốc Diệp là muốn anh ta chết trẻ mà.
Sau khi Tống Đình rời khỏi phòng làm việc, Diệp Nam Huyền nhanh chóng mở máy tính lên.
Anh phát hiện hệ thống an toàn của công ty đã hoàn toàn bị công phá, trước mắt cả hệ thống an toàn đều tê liệt.
Là ai?
Ai muốn trừng trị anh như vậy?
Diệp Nam Huyền nhíu chặt mày, lập tức bắt đầu gõ bàn phím, một hàng mật mã xuất hiện trên màn hình, nhanh chóng phá vỡ điểm sáng màu đỏ đầu tiên.
Vì để không gặp bà già Mễ Tiểu Anh kia, Trầm Tử An nhốt mình trong phòng, mở máy tính lên, nhìn thấy hệ thống an toàn của tập đoàn Hoàn Trí bị sập và tê liệt, khoé miệng hơi cong lên.
Chỉ với trình tự Trojan này, đã đủ khiến Diệp Nam Huyền mệt rồi.
Đột nhiên, máy tính cậu bé chớp một cái, tường lửa đầu tiên của mình đã bị phá.
Trầm Tử An lập tức nhíu mày.
Không ngờ tập đoàn Hoàn Trí còn có cao thủ máy tính.
Trầm Tử An nhanh chóng đặt bàn tay nhỏ bé lên bàn phím, bắt đầu cạch cạch đánh chữ.
Diệp Nam Huyền phát hiện hành động của đối phương, lập tức trở nên tập trung.
“Cho dù cậu là ai, hôm này tôi nhất định sẽ bắt được cậu!”
Diệp Nam Huyền đã rất lâu rồi không tức giận như vậy, thậm chí cũng đã lâu không tự mình xử lý chuyện này.
Không thể không nói, kỹ thuật của tên hacker này không tệ, nhưng trong mắt anh, đối phương vẫn có hơi non nớt.
Trầm Tử An nhìn thấy màn hình hoàn toàn không nhúc nhích, đã biết mình bị đối phương khoá rồi.