Trái tim Diệp Nam Huyền bỗng run rẩy.
Ánh mắt quen thuộc này, đôi mắt quen thuộc này, ngoài Trầm Mặc Ca ra còn có ai?
Nhưng vì sao cô không thừa nhận?
Vì sao khuôn mặt đó không phải khuôn mặt trong trí nhớ?
Lẽ nào vì trận hoả hoạn đó?
Bỗng Diệp Nam Huyền đưa cánh tay ra kéo cổ áo Trầm Mặc Ca, theo bản năng muốn kéo xuống dưới.
Trầm Mặc Ca bị doạ hết hồn.
“Diệp Nam Huyền, anh làm gì đấy? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn động chân động tay với tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cô túm chặt cổ áo, lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi lần nữa.
Không được để anh làm vậy!
Mặc dù năm năm nay cô đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng những vết bỏng trên người ít nhiều vẫn còn tồn tại.
Cô từng nghĩ Diệp Nam Huyền sẽ nghi ngờ, sẽ điều tra mình, nhưng không ngờ Diệp Nam Huyền lại liều lĩnh như vậy. Nói thế nào thì cô vẫn là nhà thiết kế của tập đoàn HJ, không phải sao?
Thấy ánh mắt hoảng loạn của Trầm Mặc Ca, con ngươi Diệp Nam Huyền thoáng ngưng lại.
“Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Lẽ nào đây không phải mục đích của cô?”
Khi nói, tay Diệp Nam Huyền đã hơi dùng thêm lực, dáng vẻ điên cuồng liều mạng.
Trầm Mặc Ca thật sự đã bị doạ sợ.
Diệp Nam Huyền là người đàn ông ngang ngược mà cố chấp, chuyện anh muốn làm thì sẽ không bận tâm tới ánh mắt của người khác. Điều này cô đã biết rõ từ rất lâu trước kia. Mặc dù thu hút sự chú ý của anh cũng là một phần trong kế hoạch của cô nhưng cô không nghĩ mình bị lộ nhanh đến vậy.
Chỉ cần vết bỏng trên người cô hiện ra trước mắt Diệp Nam Huyền thì kế hoạch của cô khó mà thực hiện. Khoan tim thấu xương năm năm qua cũng sẽ hoàn toàn trôi theo dòng nước.
Nghĩ tới đây, Trầm Mặc Ca bỗng tràn đầy sức mạnh. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, dùng đầu mình đập vào mũi Diệp Nam Huyền.
Cảm giác chua xót thoáng chốc bủa vây Diệp Nam Huyền.
Anh buông Trầm Mặc Ca ra, một dòng máu đỏ tươi cũng chảy xuống từ mũi anh, đôi mắt phượng xinh đẹp tựa như có độc nhìn chằm chằm Trầm Mặc Ca, nhìn người phụ nữ to gan làm xằng làm bậy này.
“Chiêu lạt mềm buộc chặt của cô cũng như ý muốn đấy, nhưng Trầm Mặc Ca, ở trước mặt tôi, cô vẫn còn quá non nớt. Rốt cuộc cô có mục đích gì? Thân phận thật sự của cô là ai?”
Mặc dù Diệp Nam Huyền đau đến mức lùi lại hai bước theo bản năng, mũi cũng chảy máu nhưng dáng vẻ hung ác huỷ diệt trời đất của anh cùng khí thế bức người của anh vẫn không hề giảm.
Tim Trầm Mặc Ca gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu cô đau quá!
Mũi người đàn ông này làm bằng sắt à?
Nơi yếu ớt như thế bị đụng trúng mà vẫn có thể điềm nhiên như không có chuyện gì uy hiếp cô, quả nhiên là Diệp Nam Huyền không tim không phổi!