Tháng ngày khó khăn trong năm năm qua một lần nữa hiện lên trong đầu cô, ngoài vòng lửa cháy hừng hực truyền tới giọng nói lãnh khốc của vệ sĩ, nói rằng mọi chuyện đều là ý của Diệp Nam Huyền, đến giờ cô vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và băng lạnh thấu xương ấy.
Người đàn ông như vậy, chỉ có để anh trải nghiệm một lần cái gì gọi là đau thấu tim gan thật sự, cái gì gọi là bị người yêu phản bội thì anh mới hiểu những việc mình làm đáng hận nhường nào, là tội không thể tha nhường nào!
Mắt Trầm Mặc Ca loé lên tia sáng thù hận.
Lần này quay về, mục đích của cô là khiến Diệp Nam Huyền yêu mình. Cô mong chờ dáng vẻ thương tâm gần chết cuối cùng của anh.
Trầm Mặc Ca trượt xuống đất ngồi dựa vào cánh cửa, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho tới khi tiếng chuông điện thoại reo vang cô mới kéo cảm xúc của mình về.
Là chủ tịch bên Mỹ ngày đó – Đường Trình Siêu gọi tới.
Nhìn thấy ba chữ Đường Trình Siêu này, khoé miệng Trầm Mặc Ca cuối cùng cũng có một tia ấm áp.
“Trình Siêu.”
Trầm Mặc Ca nghe điện thoại, giọng cũng nhu hoà rất nhiều.
Năm năm nay may mà có Đường Trình Siêu.
Vụ hoả hoạn năm năm trước may mắn có Đường Trình Siêu đi qua, cứu được cô, đồng thời cho cô thân phận mới, cuộc sống mới, đào tạo cô trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, có nghề nghiệp để cô có thể nuôi mình và các con.
Trầm Mặc Ca rất biết ơn anh ấy.
Đường Trình Siêu nghe thấy giọng của Trầm Mặc Ca thì khẽ cười.
“Thế nào? Về nước đã quen chưa? Anh ta không làm khó em chứ?”
Thật ra Đường Trình Siêu không muốn để Trầm Mặc Ca về nhưng anh biết hận thù trong lòng cô quá sâu, nếu không để cô về báo thù thì có lẽ cả đời này cô sẽ không thể vui vẻ.
Huống hồ Trầm Mặc Ca về nước còn có nguyên nhân khác, mà nguyên nhân này khiến Đường Trình Siêu cực kỳ đau lòng nhưng lại không thể không đồng ý.
Trầm Mặc Ca nghe thấy giọng nói ôn hoà của Đường Trình Siêu, cơ thể như lại có thêm sức mạnh.
Cô đứng lên hít sâu một hơi rồi nói: “Mọi chuyện đều rất thuận lợi, Diệp Nam Huyền cũng bắt đầu nghi ngờ em, nhưng dựa vào bản lĩnh của anh thì đoán chừng anh ấy cũng không tra được manh mối gì hữu dụng, em sẽ cẩn thận, anh đừng lo lắng cho em.”
“Nếu cảm thấy thật sự không kiên trì được nữa thì em có thể quay lại, em biết là cho dù với tình huống thế nào, anh cũng sẽ đối mặt cùng em.”
Lời của Đường Trình Siêu khiến Trầm Mặc Ca ít nhiều có phần cảm động.
“Cảm ơn anh, Trình Siêu, nhưng có một số chuyện em phải tự mình làm, hơn nữa bệnh của Nghê Nghê cần Diệp Nam Huyền.”
Nói tới đây, hai người đều trầm mặc.
“Nghê Nghê vẫn ổn chứ?”
Trầm Mặc Ca phá vỡ sự trầm mặc trước.
“Rất ổn, chỉ là thời gian ngủ nhiều hơn một chút, tỉnh lại muốn tìm em và Minh Triết. Nhưng em yên tâm, có anh ở đây, Nghê Nghê sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Cảm ơn anh Trình Siêu.”